Bài thơ tình không thể… không cười!
Lang thang trên đường Hà Nội
Nhớ em, anh kể chuyện này
Lan man, em đừng cười nhé
Trên “con đường cong mềm mại”
Gặp cơn mưa “đúng qui trình”
Bỗng thấy mặt cầu “kênh kiệu”
Trơn như đổ “vàng tâm” xanh
Chợt nhớ về những bát canh
“Sâu nhiều” mà “rau thì ít”
Họ ăn cho kỳ bằng hết
“Không từ thứ gì của dân”
Anh thấy “nhiệm kỳ hoàng hôn”
Rời ga trong “chuyến tàu vét”
Trách nhiệm xin nhường lại hết
Cho người kế tiếp nay mai….
Con tàu đi tới tương lai
Trên con “đường cong mềm mại”
Yêu nhau, anh chào ở lại
Anh về trong ánh ban mai…
Bùi Hoàng Tám
No comments:
Post a Comment