Tuesday, December 15, 2015

"Yêu đi cho đông đỡ lạnh!"


Khánh Linh

 Anh này… Đông đến thật rồi… Những chiều đông vươn mình đạp xe trong gió buốt, bàn tay bất giác lần tìm mông lung rồi tự nắm chặt. Bỗng chốc, thấy thèm được yêu thương, thèm được bảo bọc quá. Em kiêu hãnh, em mạnh mẽ, em tự do… Nhưng em cũng là con gái mà.

“ Đông đến rồi kìa… mình hò hẹn đi anh
Người ta bảo chuyện hẹn hò tuyệt lắm
Nắm tay người yêu hình như là rất ấm
Chứ chẳng lạnh lùng như tay của người dưng”.

“Yêu đi cho đông đỡ lạnh!”, tụi bạn vẫn thường bảo em thế mỗi độ đông về. Mà tầm này đông đã về rồi được một dạo rồi đấy anh! Khi góc phố nhỏ buổi đêm ngào ngạt mùi hạt dẻ nướng. Khi dòng người vội vã ngoài kia như chật hơn vì những chiếc áo ấm to khụ. Khi những chiếc khăn len sặc sỡ đủ màu của con gái tụi em tô ruộm một góc sân trường. Khi đôi tay lạnh hơn, bàn chân ngại bước và lòng người bỗng sao yên ắng lạ… Ấy chính là lúc đông về. Đông về lặng lẽ… và rồi gieo vào lòng những khoảng trống lặng im như thế…

Mà chẳng hiểu tại sao mỗi độ đông về, người ta lại muốn yêu nhau, anh nhỉ ? Chắc tại bàn tay cóng muốn có một bàn tay khác nắm lấy. Hoặc… tại đôi vai run mong một bờ vai rộng hơn che chở cho. Đông – yêu rồi sẽ ấm hơn chăng? Hay đơn giản… Đông chỉ là cái cớ để người ta yêu nhau, vậy thôi!


a… Em biết rồi! Đông lạnh lắm. Cái lạnh làm người ta thấy cô đơn hơn, yếu đuối hơn và đôi lúc còn là khờ khạo hơn nữa… Thế nên người ta tìm đến nhau, rồi yêu nhau như một phản xạ tự nhiên của con người hướng tìm về ánh lửa trong đêm tối. Mùa đông chẳng khác gì đêm tối cả. Nó mịt mờ rồi khiến người ta nhầm lẫn. Bởi cái nhiệt độ dưới mức trung bình ấy làm tê cứng nhiều thứ lắm. Đôi khi là làm tê cứng cả trái tim. Thế nên những rung động cũng không còn nhạy bén và chuẩn xác. Thế nên người ta cứ yêu nhau vậy thôi. Yêu nhau vì đông đến. Yêu chẳng nhất thiết cứ phải là vì yêu.

Cái mùa đông của đất trời kia còn có kì hẹn trước. Nhưng trái tim con gái tụi em có nhiều lắm những mùa đông bất chợt. Một thất bại trong cuộc sống, một nỗi tủi hờn chẳng biết tỏ cùng ai. Hay chút ít lòng kiêu hãnh bị người khác làm tổn thương… Thế là mùa đông trong lòng của mỗi cô gái sẽ đến. Thế là bắt đầu lần tìm trong bóng tối cái thứ người ta vẫn gọi là tình yêu. Tình yêu khi ấy chẳng khác gì một liều thuốc giảm đau cả, chỉ biết làm tê liệt cảm giác chứ chẳng chữa được bệnh gì.

Đông đến… người ta nô nức yêu. Yêu vì đông đến. Yêu chẳng nhất thiết cứ phải là vì yêu.

Anh này… Đông đến thật rồi… Những chiều đông vươn mình đạp xe trong gió buốt, bàn tay bất giác lần tìm mông lung rồi tự nắm chặt. Bỗng chốc, thấy thèm được yêu thương, thèm được bảo bọc quá. Em kiêu hãnh, em mạnh mẽ, em tự do… Nhưng em cũng là con gái mà. Đứng trước Đông lạnh lùng và u ám, bỗng thấy mình bé nhỏ và yếu lòng ghê gớm. Mà đâu chỉ riêng em, bao nhịp tim bối rối ngoài kia cũng tình cờ bắt gặp lòng mình trong những chiều đông như thế. Nhưng rồi thoáng chốc lại ngu ngơ hỏi thầm: là em yêu anh – chàng trai có bàn tay ấm hay chỉ là em yêu đôi bàn tay ấm ấy? là em cần anh – cần một nửa nơi em còn khuyết thiếu hay chỉ là ta cần nhau tạm bợ những ngày đông? là ta đã mang những giấc mơ yêu để gặp gỡ rồi dệt thành “duyên phận” hay chỉ là sự chắp ghép vụng về, vội vã của hai tâm hồn cô độc mượn hơi ấm nhau những ngày đông?

m hoang hoải hoài nghi và rồi rụt rè không dám nghĩ. Em sợ phải thừa nhận bao điều em vẫn gọi là yêu thương bấy lâu chỉ là những nhầm lẫn, ngộ nhận trong cái nỗi niềm mong mỏi dở hơi “đông này có gấu”. Em sợ những tiếng yêu đương bao ngày em nói chỉ là phản xạ nhất thời của những nô nức “yêu cho vui” em bị cuốn vào từ phút nào chẳng hay. Em sợ cái gật đầu ngày ấy là vì một phút yếu lòng chứ chẳng phải do tim mình rung động. Em sợ… tình mình chẳng là yêu…

Nhưng anh ơi… nếu như thế thật thì hóa ra tình yêu vào mùa đông chẳng phải là tình yêu thực sự ư?

Hóa ra người ta không nên yêu nhau vào mùa đông sao?

Hóa ra mùa đông chẳng có ý nghĩa gì với tình yêu cả à?

Không phải đâu em… Đông nào có lỗi. Lỗi là ở con tim lầm nhịp của mỗi người đấy thôi. Đừng yêu nhau chỉ vì đông đến. Hãy để đông thành cái cớ cho ta gần nhau hơn.

Đông… là lúc ta trân trọng hơn những cái nắm tay thật chặt, những vòng ôm thật lâu, những nụ hôn thật sâu, những lời hỏi han thật ấm áp.

Đông… là lúc nhắc ta đừng chỉ mải miết sống một mình, giục ta mau mở lòng để đón nhận những yêu thương cho ngày đông ngập nắng.

Đông tuyệt lắm! Tình yêu mùa đông cũng thế! Và… người yêu mùa đông lại càng thế!

Người yêu tôi là một chàng trai có bàn tay ấm, bờ vai rộng và thường kiên nhẫn trả lời những suy tư ngớ ngẩn của tôi. Người yêu tôi có một cô người yêu hay hỏi han, thường thắc mắc và ngốc nghếch vô cùng. Người yêu tôi và người yêu của anh ấy đã yêu nhau trong một chiều đông lạnh buốt, mưa dầm dề chảy miết một miền xa… Cho tới bây giờ, cái cô gái ngốc nghếch ấy vẫn thường ngẩn ngơ tự hỏi: Đông – yêu rồi sẽ ấm hơn chăng? Hay đơn giản… Đông chỉ là cái cớ để người ta yêu nhau, vậy thôi! Cô ấy cứ hỏi như thế và chẳng khi nào tự mình trả lời được. Nhưng rồi anh sẽ giúp cô tìm ra lời giải trong những nụ hôn ngòn ngọt của riêng anh…

Thế nên – bạn đừng quá nôn nóng, cũng xin đừng dè dặt, hãy thử đặt tay lên nơi ngực trái, thử im lặng khi ai đó nói tiếng yêu thương, hãy thử một lần thôi tự nắm chặt tay, xoè rộng và chờ một bày tay khác đan vào…

Xin hãy một lần thử…

Yêu đi cho đông đỡ lạnh!!!






No comments: