Từ
cuối thế kỷ 17 với quyển ''Đạo đức của Spinoza''. Và từ đây câu nói của Socrate
''ta phải sống như thế nào'' bị bỏ dở.
Triết
lý phải nhường chỗ cho khoa học mà khoa học thì cứ phát triển mà không cần đến
đạo đức hay trí tuệ.
Phật
giáo đã chỉ ra rằng sự cố chấp, sự không khoan nhượng không bao giờ đưa đến cái
tốt, cái đẹp trong chính trị cũng như trong đạo đức.
Sự
tĩnh lặng minh triết trong Phật giáo là một huyền thoại. Đó là một sự
khám phá bất ngờ
Lý
thuyết Phật giáo về cõi bên kia đã không được chứng minh và cũng không
thể chứng minh được.
Phương
Tây đã phát triển mạnh về khoa học nhưng không còn đạo đức và minh triết khả dĩ
chấp nhận được.
Phương
Đông đem lại cho chúng ta đạo đức và những chỉ dẫn để có một đời sống tốt,
nhưng lại thiếu căn bản lý thuyết, trừ ra về mặt tâm lý học mà tâm lý học không
phải là khoa học.
Sự
minh triết không nằm trên một thực tế khoa học nào cũng như một thực tế khoa
học cũng không đem lại sự minh triết. Tuy nhiên cả hai đều hiện hữu, tuy tách
rời, nhưng cần thiết và bổ túc cho nhau.
Cái
gì thật sự có ích cho con người? Khoa học, tâm linh, tiền bạc? quyền lực? thú
vui?
Để
trả lời phải tự hỏi đâu là khát vọng sâu xa của con người và mục đích cuộc đời
là gì?
khẳng
định: Đó là việc đi tìm hạnh phúc.
Hạnh
phúc ở đây không phải là một cảm giác, mà là một sự sung mãn tràn đầy khi người
ta tìm ra một ý nghĩa cho cuộc đời và người ta thích nghi được với bản chất sâu
xa của con người mình, hiện thực hóa được cái tiềm lực có sẵn ở mỗi con người
và hiểu ra được bản thể tối hậu của tâm mình
Hạnh
phúc dĩ nhiên là cần đến sự hiểu biết. Không có sự hiểu biết thì không làm sao
chữa lành được nguyên nhân gây ra đau khổ là sự bất mãn triền miên luôn luôn
dằn vặt chúng ta.
Sự
bất mãn đó cũng nảy sinh từ chỗ chúng ta không chiến thắng được lòng căm giận,
sự ghen ghét, sự luyến ái, tham lam, ngã mạn tất cả đều do sự dính mắc vào một
cái "Tôi'' quá ư là hùng mạnh.
Một yếu tố cần thiết khác cho hạnh phúc chỉ gồm ba từ : Lòng vị tha, tình yêu,
và lòng nhân ái.
rênLàm
sao chúng ta hạnh phúc cho được khi quanh ta có bao người đang xiết vì hạnh
phúc của chúng ta cũng dính liền chặt chẽ với hạnh phúc của kẻ khác
Những
tiện nghi đời sống, sức khỏe, tuổi thọ tất cả những thứ đó không đem lại cho ta
một sự an lạc nội tâm.
Chính
cái tâm là nguồn cội của sự thỏa mãn và bất mãn, hạnh phúc và đau khổ, thành
công và thất bại.
Chính
cái tâm quyết định thái độ chúng ta với cuộc đời.
Cái
tâm chính là cửa sổ để chúng ta quan sát thế giới bên ngoài và bên trong chúng
ta.
Khoa
học chỉ tìm hiểu và giải thích thiên nhiên và sử dụng những khám phá của mình
để cải thiện đời sống vật chất. Nhưng dù có sống bao lâu, cuộc sống sẽ tẻ nhạt
nếu ta không tìm thấy một ý nghĩa cho cuộc đời.
Không
nên chờ đợi Phật giáo sẽ được hành trì Tây phương giống như sống trong tu
viện hoặc sống ẩn cư
Cũng không có vấn đề xây dựng nên một Phật giáo mới với
những cải cách phù hợp theo ước muốn của mỗi người.
Khi
chúng ta đã quyết định đi theo con đường tâm linh, sau nhiều năm tháng hành
trì, chúng ta tự xét xem đã vượt thoát được lòng tham, sự kiêu căng, ghen ghét
và nhất là những tình cảm vô ngã và vô minh. Đó là một kết quả rất xứng đáng
được xem là một khoa học với cái nghĩa hiểu biết, một sự hiểu biết đưa đến minh
triết.
Thật
là một niềm vui được chia sẻ, được nói chuyện thỏa thích về những nguyên tắc đã
chỉ đạo đời sống của h chúng ta . Tuy nhiên mọi cuộc đối thoại, dù sáng suốt
đến mấy, cũng không thay thế được sự im lặng của kinh nghiệm cá nhân, rất cần
thiết để hiểu rõ bản chất sự vật.
Kinh
nghiệm mới chính là con đường và như Đức Phật thường nói: Mỗi người cần phải đi
trên con đường để rồi một ngày nào đó người mang tin lại trở thành chính cái
tin mà mình mang đi
No comments:
Post a Comment