TỰ DO
— nhớ Thế Nguyên
Khi
người nghệ sĩ bản địa múa ballet trên chiếc xe cọc cạch
kẻ
thiên tài từ paris về giương ống kính
thâu
hình một bóng ma
ôi
tự do
mi
đã cho anh trương chi đỏ những đồng francs yêu nước
mi
đoàn kết những chuyến bay việt kiều đầy ắp
những
món hàng thâu lợi gấp trăm
mi
đã cho bạn bè ta mùi vị mật ong
ảo
tưởng thiên đường hé mở
buổi
chiều carnaval mi đeo mặt nạ
cột
vào lưng ta chiếc pháo thăng thiên
từ
chin tầng trời cao ngất
ta
ngó nghiêng như cánh diều ác độc
nhìn
quê hương quay theo vòng bánh xe
người
nghệ sĩ múa ballet đầu cúi
xuống
trái tim – nấm mộ
ôi
tự do
mi
cười như một con rối.
MỖI NGÀY
m
yêu dấu
mỗi
ngày anh viết một tờ thư
những
lá thư chồng chất
không
người nhận
mỗi
ngày anh vẽ một con tem
mang
hình một người bạn
những
người bạn không còn nữa
mỗi
ngày anh trút hơi thở lên trang giấy
hơi
thở đóng băng
mỗi
ngày anh nắn nót từng dòng chữ
dòng
chữ hóa đá
anh
đằm mình trong bụm cỏ
gặm
nhấm ngày qua như một cọng rác
anh
lau mặt bằng tình thương mòn mỏi
gạt
những sợi tóc bạc dần..
mỗi
ngày
tia
nắng đầu tiên nhỏ một giọt lệ
anh
lại viết một tờ thư.
9. 1984
No comments:
Post a Comment