Sunday, April 14, 2013

THƠ DU TỬ LÊ



LX : Du Tử Lê  tên tht là Lê C Phách, sinh năm 1942 ti min Bc Vit Nam.Đã xuất bản hơn 30 tác phẩm đủ thể loại, Năm 1973 tại Sài Gòn, ông được trao giải thưởng văn chương toàn quốc, bộ môn Thơ.Tháng 4/1975, ông tị nạn tại Hoa Kỳ., 

Chúng ta ở trong nhau khi ngọn đèn đã tắt

lá rơi theo thời kinh.
đêm chắt từng tiếng mõ.
cây âm thầm thâu thanh.
nhựa điều hòa hơi thở.
tôi ngồi trong ngã mạn;
phấn / son hề!!! bôi thêm.
chiều cao. khô. tiếng quạ.
đất nhăn mày! ngậm thinh.
em ngồi trong giọt lệ
sóng vô thường táp, xô
bóng giật mình nghển cổ –
vai lạnh tiếng nam mô.
em / tôi / không có mặt
(ở bất cứ nơi nào.)
chúng ta ở trong nhau:
khi ngọn đèn đã tắt
   
 ***
Bạn cũ có nhau trong niết bàn
 
Tôi đây. Bạn cũ. Tâm nghìn Phật
mỗi Phật nghìn tay. Em-Pháp-Hoa
dốc gió. Đêm lầy kinh-cứu-khổ
xin tế độ tôi những thiệt thà
tôi đây. Bạn cũ. Từ nay hết
chẳng nắng mưa nào chia biệt ta
cám ơn huệ nhãn em khai mở
tiền kiếp xưa mình đã có nhau
bạn cũ. Còn đây đêm rất thấp
tóc nồng da thịt. Phấn son thơm
hôm nay quỳ dưới chân Bồ Tát
tụng một pho tình-yêu-hoa-nghiêm
bạn cũ. Tôi đây. Vô lượng kiếp
tứ đại giai không. Chỉ giữ tình
hãy trì mật-chú kinh chung thủy
để thấy trong nhau có niết bàn

***
Một bài thơ nhỏ

Người về như bụi,
Vàng trang sách xưa.
Người về như mưa,
Soi tìm dấu cũ.
Tôi buồn như cỏ,
Một đời héo khô.
Tôi buồn như gió,
Ngang qua thềm nhà.
Thấy ai ngồi đợi,
Bóng hình chia đôi,
Sầu tôi lụ khụ.
Người về như sóng,
Buồn tôi quanh năm.
Người về như đêm,
Mơ hồ cõi chết.
Tình tôi phập phều,
Những tăm phụ bạc.
Lòng tôi gian ác,
Giấu trong miệng cười.
Người về như sương,
Ẩn sau lá động.
Người về như gương,
Thấy mình mất tích.
Người về như sông,
Tràn tôi, lụt lội.
Hồn tôi thả nổi,
Như khóm lục bình.
Sầu ai về cội.


No comments: