Wednesday, January 8, 2014

Thơ ĐINH CƯỜNG

 ĐINH CƯỜNG - THƠ GIỮA  CROQUIS  VÀ  NHẬT  KÝ



  Độc giả tờ VĂN vào những năm 60 ở Sài gòn hay Huế đôi lúc thích thú bắt gặp một bài thơ của ĐINH CƯỜNG. Nhà họa sĩ vẽ nhiều tranh biểu hiện-tượng trưng này có tâm hồn lãng mạn của rừng thu và dòng máu trữ tình của loài chim biển. Với sức làm việc và óc sáng tạo ngoại hạng, ông đã cống hiến cho đời hàng trăm họa phẩm giá trị vừa làm giàu cho tâm linh và mỹ thuật VN.

 Bên cạnh cuộc tình của nhà tạo hình còn song hành mối duyên ngôn ngữ, Đinh Cường quay về với thơ một cách đam mê trong mấy năm gần đây. Có lần trò chuyện, tôi nói cho ông biết cảm tưởng khi đọc các bài thơ không dụng công nhưng chân tình hồn nhiên của Đinh Cường: “Ông làm thơ thoải mái khoan thai như phác họa croquis trên giấy!” Rõ ràng với sự từng trải trong sáng tác cùng độ chín của tư tưởng thẩm mỹ, ông đã vượt ra ngoài sự câu thúc của ý đồ hay thói cầu kỳ làm dáng. Ông đến với tờ giấy như ngồi xuống cạnh người bạn cũ, tâm sự một cách tự nhiên các chuyện buồn vui, đôi lúc tán gẫu dăm ba việc vặt thường ngày...

 Ngày đầu năm khi tôi phone hỏi thăm sức khoẻ và bình phẩm về thi pháp của bạn, Đinh Cường đã nói thật lòng: “ Tôi làm thơ như viết nhật ký...” Còn tiếng nói nào bằng tiếng lòng thì thầm cùng trang nhật ký, khi quá khứ với kỷ niệm bay về trên cặp cánh của thời tiết mùa màng, khi tuổi tác và năm tháng một bước không rời trong ý thức người nghệ sĩ trước vô thường và biến dịch.



    Nam mô a di đà...  Alleluia...                                                                                                                              CHÂN  PHƯƠNG




NGÀY ĐẦU NĂM CƯỜI NHƯ TRẺ THƠ

Cánh hoa tỉ muội cười như ngọc
Em thương bé bỏng tóc cài mây
( Trần Hồng Châu )

Ngày đầu năm có nhiều tiếng cười
ngày đầu năm hai cháu về chơi
cùng ngồi vẽ những màu sắc ấm
màu trời tươi trên bờ biển xanh

và người bạn ở ngoài biển gọi
biển Boston nghe bão sắp về
Chân Phương nói trời mây thì vẫn vậy
tiếng động người. nhưng biển vô tâm…

mà thật vậy. hai cháu về để lại
tiếng cười như ngọc. ngày đầu năm
ở San José có đôi tình nhân rất trẻ
gọi phone thăm. cám ơn Dũng và Tâm

và cũng từ San José Hoàng gọi
cậu Cường ơi chúc mừng đầu năm
và như vậy thật vui. cảm động
qua năm mới rồi. chúng ta còn nhau.

qua năm mới rồi. các bạn hiền ơi
hãy cười cho vui  như trẻ thơ cười…

Virginia, Jan. 1, 2014






NGÀY LẠNH DƯỚI NHIỀU ÂM ĐỘ C

Từ đây chân bước về ta sợ
không nói nữa rồi. Tiếng bặt âm  
 Bùi Giáng



Không nói nữa rồi mưa tuyết trắng
bước chân ta không đi lại rừng sau
trời băng giá dưới từng âm độ đó
chút nắng lên hoa tuyết rụng quanh thềm

hoa tuyết rụng nhớ bông gòn bay nhẹ
lửng lơ theo ngọn gió bên đồi
và nhớ lắm. góc cà phê Tùng đợi
bạn đến ngồi nghe J’entends siffler le train



Que c’est triste un train qui siffle dans le soir…
và tiếng còi tàu hụ ngang qua chiều nay
còn nghe tiếng còi tàu hụ đến bao giờ nữa
đến khi nào rừng lại nhú mầm xanh


không nói nữa người ca sĩ ấy
đã tan theo hương nguyện bên đời
có bay về thơm nước Hương Giang
cho tôi gởi theo màu mây xanh ngát

chiều lạnh quá không đi bộ dược …

Virginia, Jan. 3, 2014



 KỂ BẠN Ở SÀI GÒN NGHE CHIỀU ĐI BỘ QUA STARBUCKS COFFEE

Những dấu chân tôi lún sâu xuống tuyết
đi theo chỗ tuyết xốp, mấy chỗ trong trơn trợt

ánh đèn xe chạy ngược chiều lóe lên thấy lớp băng
vừa đi vừa thở ra từng ngụm khói, kéo thêm mũ chụp xuống
chiếc mũ dạ có đem về tặng Sơn Núi. Sơn Núi khoái lắm
trên Đại Lào mùa này cũng lạnh. gió thổi bạt cánh rừng thông


gió thổi bạt những cụm tuyết đọng trên những cành cây phong
tôi cẩn thận bước đi. trên con đường nhỏ.
hai ngày không ra khỏi nhà cũng buồn. 
đêm nay Virginia còn nghe mưa đá. không phải li ti như mưa đá Đàlạt.
năm xưa chiều đi qua đèo Dran. mưa đá ơi nhớ không
Mưa đá nơi này rơi lộp bộp dễ sợ lắm. mùa đông năm nào hình như
cũng có. 
ôi mùa đông tôi trong nhiều lớp áo. trong chiều tuyết trắng chưa tan 
trên các lối đi ven đường lớn, xa lộ thì xe xúc tuyết cào sạch trơn
lớp cát trộn muối rải làm con đường trắng bạc. 
những hàng xe cứ lao vút tới

không như thơ Lê Thánh Thư vừa đọc: 

Em ạ. Đường soi khoắt khuya đom đóm.
Mộng lẩn vào đâu đi đâu. Quẫn mái nghèo. Lệch gió.[1]

bỗng nhớ người họa sĩ tài hoa có đôi tròng mắt đen to lồ lộ như Salvador Dalí
chiều nao ngồi uống rượu cùng Dương Nghiễm Mậu, cùng Nguyễn Đình Thuần
trên tầng lầu sau đường Lê Văn Sỹ – Sàigòn. nhớ mãi nồi hầm rất bổ của chị.
những dấu chân lún sâu xuống lớp tuyết xốp chiều nay để qua Starbucks coffee
kể bạn nghe cho vui Thư ơi. lâu nay bạn còn hay ra ngồi nhậu ở kênh Nhiêu Lộc…

Virginia, Jan. 4, 2014
Đinh Cường

[1] Em lụa là – thơ Lê Thánh Thư – Người Việt, Giai Phẩm Xuân Giáp Ngọ – 2014

nguồn : blog PHẠM CAO HOÀNG