Bài
thơ chết (tr.154)
Vậy là chúng ta vẫn cứ phải đang sống
(chưa được chết đi)
trong một thế giới dối trá
đớn hèn
trâng tráo
ngổn ngang bãi mửa tiền bạc
những hang ổ quyền lực
bẩn thỉu
từng ngày từng ngày từng ngày
phá huỷ tâm hồn ta
mi (zê) phát ốm
nhân dân trắng tay
nhân dân bị thương
nhân dân đầm đìa mồ hôi
nối nhau
bò lê bò toài
ăn mày tự do
ăn mày sự thật
tự do sự thật có thật
như miếng cơm manh áo
như hớp nước uống
như không khí hàng ngày hít thở
vậy mà
tất cả lại như là hư ảo
bị đọa đầy bị chôn vùi
và… biến mất
vậy mà
chúng ta vẫn cứ phải đang sống
(chưa được chết đi)
cứ
phải
đang
sống
trong một thế giói
(chán đến nỗi không thèm gọi tên ra nữa)
một thế giói
từng ngày
từng ngày
từng ngày
phá huỷ tâm hồn ta
chẹc chẹc .
01-2011
The death poem
Be it that we must live on
(not allowed to die yet)
in a world full of lies
cowardness
dishonesty
puking up money
gorging power
filth
that day in & day out
gnaws at my soul
you [satyr] feel sick
my people stripped naked
my wounded people
my people toiling in
sweats
shackled feet to feet
crawling on all fours
begging for freedom
& for truth
yet freedom & truth
are supposed to be as real
as being clothed
as eating & drinking
breathing
but how they have turned freedom
& truth into a mirage
a crime a buried dream
banished
be it
that we must live on
(not allowed to die yet)
must
live
in a world
(i’m sick & tired of
calling it by its name)
a world
that day in
day out
crushes my soul
tsk tsk.
Trống
rỗng (tr.114)
Những
cơn lên đồng nhập nhắng cuồng điên
ngạo mạn dở hơi
thảm
bại tâm hồn rách tã tả tơi
đáp
số lòng tin cuối cùng không tìm được địa chỉ
và
đêm nay
chuyến
tàu tốc hành phương nam
cuộc
chạy trốn ngoạn mục
đi
về đâu hỡi mi (zê)
đời
mi lần này thì ra.. cứt nát (cứt không có
chóp)
vỡ
nợ lừa đảo thơ ca ăn quỵt cuộc đời
vỡ
nợ mối tình đầu tuổi hai mươi đội mồ thức
dậy
vỡ
nợ nụ hôn ngày xưa di án tử hình
xập
xình xập xình
sự
trống rỗng điểm danh
xập
xình xập xình
vỗ
tay hát cùng vò đất
đong
đầy nỗi sầu không tên
không
nhân văn cũng chẳng hận thù
nếu
có chút gì tí ti tủi hổ
thì
cũng chỉ là… làm le
ngả
mũ xin chào.
nỗi
buồn không nhìn rõ mặt
xập
xình xập xình
chẹc
chẹc.
Emptiness
The hazy maddening cocky
nonsense séances
a soul in shambles
in the end the search for
faith yields nothing
& tonight
the express train heading
South
in a most dramatic escape
takes you (satyr) to an
unknown destination
your life turns out to be
worth no more …
than a puddle of poop
(topless poop)
bankrupted by a fraudulent
poetry
a twenty-something love
rising from the grave
a kiss long condemned to
death
xap xinh xap xinh
emptiness calls
xap xinh xap xinh
clap your hand and scoop
some dirt
fill your cup with
nameless sorrow
one that neither loves nor hates
& if there’s a shred
of shame in it
it’s purely … for show
i tip my hat to salute
sorrow lurks in the
shadows
xap xinh xap xinh
tsk tsk .
----------
Tia nắng (tr.110)
Buổi
sáng hôm nay mi (zê) tình cờ túm được tia
nắng trời
tia
nắng mỏng tanh mặc áo thun vàng nép mình
chơi trốn tìm mảnh vườn hoang vắng
xào
xạc lá rơi
xào
xạc hồn mi (zê) thở dài
mười
năm nay rồi buổi sáng nào mi (zê) chẳng
thở dài
thở
dài thở dài thở dài
mười
năm nay rồi còn cái đếch gì nữa đâu
trái
tim rỗng tuếch rắn bò loằng ngoằng chết
tiệt (rắn độc)
tiêu
một đời thi sĩ thảm thương.
em
lẳng lơ
chớt
nhả tình yêu
dối
trá như điên
(nhưng
em không lừa đảo)
em
lăn ra vườn trần truồng hòa tan nắng trời
(em hóa thành tia nắng)
nhưng
mi ( zê ) quên em rồi
tia
nắng rớt
đời
mi ( vẫn mi zê )
đang
tan vào mùa đông.
Ray of sun
This morning by accident
you (satyr) grab a ray of sun by the neck
a skinny filament in
golden T-shirt
playing hide & seek in
a desolate garden
the leaves rustle under
your feet
your soul heaves a long
sigh
it’s been ten odd years
since you started uttering
every morning without fail
this sigh this sigh this
sigh
ten years have gone by
nothing remains
leaving the heart empty of
love infested with snakes
(the poisonous kinds)
mercilessly snuffing out
the poet
a temptress
she would play games
with your heart & lie
through her teeth (but
it’s not cheating)
she would roll naked in
the light-bathed garden
(turning into a ray of
sun)
by now you (satyr) have
all but forgotten her
the vanishing ray of sun
your life’s coming
unto winter.
No comments:
Post a Comment