Ajahn Brahm 
Trong
 đời sinh viên, mỗi lần hè về, tôi thường lên miền cao nguyên Scotland 
du ngoạn. Tôi rất thích vẻ đẹp thiên nhiên và sự tĩnh lặng của núi rừng 
trên đó.
Một 
chiều nọ tôi nhẹ bước thong dong trên con đường mòn quanh co theo các 
mũi, ghềnh dọc biển xanh trên mạn Bắc. Ánh tà dương chiếu rạng tạo một 
khung cảnh vô vàn ngoạn mục. Đồng hoang bên dưới trải rộng một thảm cỏ 
màu lá mạ mút tận chân trời. Nhiều thành đá vươn cao như thánh đường 
chót vót. Biển xanh phản chiếu ánh nắng chiều long lanh ngoạn mục. Nhiều
 cụm đá xám là đà trên mặt nước, đó đây xa tít ngoài khơi. Hải âu bay 
lượn nhởn nhơ tạo nhiều chấm phá màu trắng tinh trên nền trời tím thẳm. 
Thiên nhiên. Ôi, thiên nhiên tuyệt vời, và một buổi chiều tà khó quên!
Tôi 
thả bộ với chiếc xách bộ hành trên vai. Tôi hân hoan chào đón thiên 
nhiên. Qua khúc quanh tôi nhìn thấy trước mặt mình một chiếc xe hơi nhỏ 
đậu sát bên lề hướng mũi về phía ghềnh đá cao. Tôi tưởng tượng người 
ngồi trên xe đang say sưa thưởng ngoạn cảnh đẹp trời ban, như tôi. Nhưng
 tôi thất vọng ê chề khi tới gần thấy ông đọc báo. Tờ báo mở rộng che 
lấp trọn khung trời biển mênh mông trước mặt ông. Tờ báo mỏng này thật 
quái ác! Tôi muốn lấy kéo khoét một lỗ ngay trên bài ông đang dán để ông
 có dịp nhìn thấy muôn màu sắc bên kia làn giấy đặc chữ sậm sì. Nhưng 
tôi không dám vì tôi chỉ là một cậu sinh viên đói ăn so với ông, một 
nông dân vạm vỡ. Tôi để ông yên đọc tin tức quốc tế còn tôi vui với bước
 chân phiêu lãng của mình.
Thấy 
đâu nói đó, chớ tôi biết chúng ta ai ai cũng bị nhồi nhét bởi các tin 
tức dồn dập: giặc giã, chính trị, kinh tế, xã hội, thể thao, chuyện gia 
đình, công việc làm ăn và cả những tin “xe cán chó” (tiếng lóng chỉ những tin tức ( chuyện) không quan trọng đăng trên báo để lấp những chỗ trống)
 nữa. Nếu chúng ta không biết cách xếp “tờ báo tâm” này lại, dầu chỉ là 
thỉnh thoảng, mà cứ để nó luôn mở trước mắt, chúng ta sẽ không bao giờ 
thưởng thức được niềm vui thanh tịnh và cảnh an lành mà thiên nhiên lúc 
nào cũng sẵn dành cho chúng ta. Và dĩ nhiên chúng ta không thể tự hào 
mình là người có trí tuệ được.

