Cùng hát lên (tr. 23)
không
phải một miếng cơm ăn
không
phải một manh áo mặc
cũng
không phải một chút ít tiền bạc
tôi
muốn chia sẻ với bạn
một
dúm không khí tự do
dúm
không khí tự do sặc sụa rác bẩn
quằn
quại hàng ngày trên đầu chúng ta
khó
thở quá
bạn
ơi hãy siết chặt tay với tôi
và
cùng hát lên thật to
bài
hát của bà chúa liễu
bài
hát của bà tổ mẫu po inu nagar
kể
về hạt lúa trổ bông ngả nghiêng trên cánh đồng
kể
về bụi cỏ mắt trâu nở hoa rực rỡ trên ngọn
đồi cao
kể
về đàn cá da trơn quẫy mình tung tăng ngoài biển
bài
hát ngàn năm
kể
về sông núi đất đai này là của ông bà anh em
chúng ta
đâu
phải của riêng một bọn mấy thằng người
giấu mặt
đang
tàng hình
tôi
muốn chia sẻ với bạn
nỗi
buồn không thể nói lên thành lời
không
của riêng ai
nỗi
buồn vô gia cư
như
ngọn gió
lang
thang
đi
hoang
trong
ngôi nhà tổ quốc.
Tháng
02 -2010
Let us sing
I want to share with you
neither a morsel of rice
nor a sheet of cloth
definitely not a wad of
money
what I really want to share
with you is
a bubble of freedom
suck it in
a bubble of freedom laced
with filthy waste
writhing in pain over our
heads
each day
breathing’s so damn hard
friend hold my hands tight
let us raise our voices
and cry out
the song of Lady Lieu
the lullaby of Great
Mother Poi Nu Nagar
that praise the rice
stalks bending over the fields gently stroking
the grass flourishing over
the hills
the oily-skinned fishes
roaming the sea
the thousand-year-old song
tells the story
of how this land has
become ours
the home of our ancestors
of our brothers & sisters
not the possession of a
few faceless bastards
ever lurking in the
shadows
i want to share with you
this sorrow that no words
can express
belongs to no one
a homeless sorrow
like a whiff of wind
forever wandering
within the walls of my
homeland.
Thông điệp hoa hồng (tr.151)
Mùa xuân thật là ngu ngốc
cớ sao lởn vởn xứ này
xứ xở
câm nín
chán ngắt và
buồn nôn kinh khủng
phí hoài
gót chân tháng giêng
gót chân mộng du
lạnh buốt mơ màng
dẫm đạp lên
tiếng thở dài ngàn năm hà nội
dẫm đạp lên
tấm biển hiệu nhâng nháo
không còn khả năng xấu hổ
dẫm đạp lên
đôi mắt người lính già năm cũ
bị phản bội
còn hơn
một nghi lễ
mi (zê) bẻ chùm lá non
vẫy chào
niềm vui không thể bị giết chết
đang ló dạng đâu đây
vẫy chào
tiếng cười không còn gì để mất
vẫy chào
niềm tin đang leo ngược dốc
vượt qua những tháng ngày
bị đánh tráo
có lẽ
mùa xuân không hề ngu ngốc
lang thang phiêu dạt xứ này
gót chân tháng giêng
gót chân mộng du
lạnh buốt
mơ màng
chầm chậm mang theo thông điệp
trận cuồng phong hoa hồng
rực rỡ
dữ dội
sắp tràn về
và
nhấn chìm tất cả.
Message of the rose
How dimwitted can Springtime
be
otherwise she would not have
visited this land
of utter silence
despair
& supreme nausea
what a waste
January’s feet
sleepwalking
drearily cold
crushing
the thousand-year-old sigh from Ha noi
smashing
the stupid signs
no longer capable of shame
poking the eyes
of the soldier of yonder years
betrayed
in an act more meaningful
than a ritual
you [satyr] rip a branch
full of fresh leaves
salute a joy
that cannot be killed that
keeps
poking its head here and there
you greet a laughter
that has nothing left to
lose
welcome a faith
clawing its way back to
claim
the long long years
that have been stolen
perhaps Springtime
isn’t that dimwitted after
all
wandering this desolate
land
January’s feet
sleepwalking
drearily cold
tip toeing with the news of
the coming
of the rose storm
glorious
feverish
rising at the horizon
burning to sink the whole
world under her feet.