Bác
sĩ và bệnh viện trong chuyến tham quan Myanmar
MAI NINH
Đa số trong chúng tôi đến Myanmar lần
đầu nhưng trong chuyến đi này chỉ ở
Yangon có hơn hai ngày. Ngày thứ nhất, đi một vòng
dạo thăm thành phố. Đứng bên hồ nhìn sang bờ
kia, mái nhà bà Aung San Suu Kyi ẩn hiện, loáng sau bóng cây.
Đi tiếp khúc nữa gặp một mảnh đất rộng giữa trung tâm với những tấm chắn lớn bọc quanh, hẳn là công trình xây dựng một khu thương mại tầm cỡ đang khởi công. Nhìn kỹ, hoá ra công ty trúng thầu là của một nhà đâu tư địa ốc tên tuổi bậc nhất Việt Nam. Thành phố Yangon có những con đường rộng đẹp của thời thuộc địa Anh. Cây cối cao lớn chưa bị sự phát triển thành phố tấn công, những công trình kiến trúc tây phương cùng thời vẫn còn đó, dù đa số đã hư hỏng và nhuốm màu năm tháng. Ngày thứ hai, chúng tôi lên đồi tham quan ngôi chùa Shwedagon nổi tiếng nhất, với tháp dát vàng cẩn kim cương đá quí cùng vô số phù đồ tượng Phật chung quanh. Không thoải mái lắm giữa không gian hỗn tạp màu mè, tôi tự nghĩ: Tối nay sẽ tìm cách ngắm tháp chùa ấy, từ xa.
Đi tiếp khúc nữa gặp một mảnh đất rộng giữa trung tâm với những tấm chắn lớn bọc quanh, hẳn là công trình xây dựng một khu thương mại tầm cỡ đang khởi công. Nhìn kỹ, hoá ra công ty trúng thầu là của một nhà đâu tư địa ốc tên tuổi bậc nhất Việt Nam. Thành phố Yangon có những con đường rộng đẹp của thời thuộc địa Anh. Cây cối cao lớn chưa bị sự phát triển thành phố tấn công, những công trình kiến trúc tây phương cùng thời vẫn còn đó, dù đa số đã hư hỏng và nhuốm màu năm tháng. Ngày thứ hai, chúng tôi lên đồi tham quan ngôi chùa Shwedagon nổi tiếng nhất, với tháp dát vàng cẩn kim cương đá quí cùng vô số phù đồ tượng Phật chung quanh. Không thoải mái lắm giữa không gian hỗn tạp màu mè, tôi tự nghĩ: Tối nay sẽ tìm cách ngắm tháp chùa ấy, từ xa.
Chẳng ngờ, sau khi được chiêm ngưỡng
đỉnh Shwedagon gắn đầy sao lấp lánh trong
đêm xanh tôi đã có cơ hội đầu tiên (trong ba lần
liên tiếp) “đi mua thuốc, đi bác sĩ và bệnh viện”
ở xứ sở này. Vô tình đáp ứng phần nào ý
nghĩ: Đến thăm một đất nước,
dù chỉ là du khách cũng không thể không muốn biết
ít nhiều về văn hoá, xã hội, con người và những
gì liên quan đến đời sống của người
dân nước ấy, chẳng hạn y tế và giáo dục.
Nhất là khi xứ sở đó vừa sang một trang sử
mới, đang có nhiều cơ hội và trên đà cải
cách.
12g khuya, cơn bệnh lâu rồi bỗng trở
lại. Tôi đành nhờ nhân viên khách sạn chỉ cho một
hiệu thuốc trực đêm. Anh đã nhiệt tình dẫn
tôi đi bộ, ngang qua hai, ba khúc đường đêm
đến một bệnh viện gần đấy. Đèn đường vàng đục chiếu xuống
vỉa hè những tia sáng yếu. Đây đó mấy chiếc
bàn con, bếp than cháy đỏ, đàn ông đàn bà và có cả
các đứa trẻ lúm xúm trên những chiếc ghế
đẩu thấp gần mặt đất. Mùi cháo, bún, mắm
và thịt cá nướng xông lên, bốc khói. Những thứ
mùi này nếu bình thường thì tôi đã thấy chúng
“thơm điếc mũi”, nhưng với cơn bệnh
đang hành cảm giác khó chịu càng làm điêu đứng.
Đến trước bệnh viện, cổng vào mờ
mờ sáng, bên trong thấp thoáng vài ánh đèn, tôi đâm e ngại.
Liệu vào đó phải đợi đến bao giờ mới
được khám? Nhìn sang bên, chợt thấy một hiệu
thuốc ngay đấy, hai người mặc áo khoác trắng
đang loay hoay giữa các tủ kính, không có người
khách nào. Bỗng nhớ lúc đi mua thuốc ở Việt
Nam, tôi vội nói với anh nhân viên khách sạn là nếu
không nhất thiết phải có toa bác sĩ mới mua
được thuốc thì tôi khỏi cần vào bệnh viện.
Anh ta có vẻ ngần ngại nhưng tôi đã bước
ngay đến trước quầy. Người bán đọc
mấy cái tên tôi đã viết vội trên tờ giấy
trước khi đi, hỏi tôi muốn mua mấy viên kháng
sinh. Nghe vậy tôi lại nghĩ đến Việt Nam, giống
y, ít ai mua cả vỉ hay nguyên ống thuốc. Dù thuốc
kháng sinh bắt buộc phải uống đủ liều,
nhưng người nghèo chỉ mua vài viên cho 1 hay 2 ngày
trước đã, nếu chưa đỡ hoặc khi có
tiền sẽ mua tiếp. Nhờ thuốc, sớm hôm sau
tôi đã đứng dậy được để ra sân
bay cùng các anh chị bạn, tiếp tục hành trình.
Con đường từ phi trường về
khu “Bagan cũ” đẹp thanh bình, thênh thang dưới những
hàng cây xanh mướt, dù trông ra xa hiếm thấy có vườn
rau. Sông nước chẳng thiếu nhưng tôi nghe nói “dẫn
thuỷ nhập điền” chẳng có bao nhiêu nên đất
Bagan khô cằn, trồng không nổi lúa. Xe lướt qua chập
chùng chùa, tháp, phù đồ lớn nhỏ, khiêm nhường
lẫn đồ sộ. Cũng có một vài ngôi đền
với tường cột cẩn gương óng ánh
nhưng thường thì đơn giản xây bằng gạch
đỏ, thật khác với ở Yangon. Tôi ngạc nhiên
thấy đa số đều còn nguyên vẹn từ chân
lên đỉnh, dù nghe nói nơi này đã trải qua nhiều
thiên tai : động đất, nước lũ dâng từ
sông Irrawaddy từng tàn phá rất nhiều di tích. Về sau mới
biết, nhà nước của xứ sở sùng đạo
này đã trưng dụng dân chúng và dành những số tiền
khổng lồ để trùng tu các đền chùa. Do đó
lắm lăng tẩm màu gạch vẫn còn tươi. Tôi
đoán con đường đại lộ đang đi hẳn
được làm cùng lúc với sự phục hồi chùa
chiền, cho xứng đáng. Có giả thiết cho rằng
hằng triệu viên gạch nung cần thiết cho việc
trùng tu có một không hai ấy đã là nguyên nhân đưa
đến sự tàn phá những khu rừng chung quanh.
Đường rộng nhưng rất ít xe cộ,
thỉnh thoảng một chiếc xe ngựa chở đôi
người mang hàng ra chợ hay vài du khách nhàn tản đạp
từng vòng xe. Tôi tự nhủ mình sẽ cũng như họ,
mấy ngày lưu lại đây sẽ dùng xe đạp
đi loanh quanh tham quan thắng cảnh.
Vậy mà chưa thực hiện đủ ý muốn
thì, vì cơn bệnh tái phát, tôi đã phải leo lên taxi
đi từ khu “Bagan cũ” đến phố “Bagan mới”
để tìm bác sĩ. Tôi cứ ngỡ anh tài xế trẻ
sẽ đưa mình đến phòng mạch của một
bác sĩ trong vùng như nhân viên khách sạn đã nói trước.
Chẳng ngờ anh lái xe rẽ vào một ngôi làng nhỏ,
đậu trước căn nhà lá đơn sơ. Một
phụ nữ bồng con bước ra nói chuyện, chỉ
trỏ với anh ta. Sau đó anh lên xe, rồ máy đi tiếp
vào một con ngõ khác trong xóm ấy. Chúng tôi hỏi, anh trả
lời là bác sĩ không có nhà, đang chữa bệnh cho ai
đó trong khu này. Đang quá đau, đưa mắt nhìn
thoáng qua khung cảnh làng mạc sơ sài tôi không khỏi e
ngại, chẳng lẽ anh ta đang đi tìm một thầy
lang vườn nào đó hay sao? Nhưng tôi không nói gì. Anh tài
lăng xăng chạy hỏi xem “doctor” đang ở nhà
nào. Cuối cùng anh về lại xe và bảo bác sĩ đã
đi đến phòng khám bệnh. Nghe thế, tôi yên tâm tí
chút, ông thầy thuốc của anh ta ít ra cũng có phòng mạch
hẳn hoi, và “trong phố”!
“Bagan mới” nhiều nhà cửa xe cộ và dĩ
nhiên bụi bậm hơn, tựa như một thị trấn
ven đường. Xe ngừng trước căn nhà thấp
có bảng ghi “clinic”, cửa sắt kéo kín. Nhưng chỉ
vài phút sau bác sĩ về tới. Lúc tôi xuống xe bước
sang, đã có vài bệnh nhân đột nhiên xuất hiện,
không biết họ đứng chờ ở đâu trước
đó và lâu chưa mà tôi không thấy. Trong khi đợi bác
sĩ mở khoá, tôi đau quặn người, phải ngồi
ngay trên bệ đường. Có lẽ do thế, các bệnh
nhân kia đã lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế
đợi và giơ tay tỏ ý nhường cho tôi vào
trước. Đấy là một căn phòng nhỏ, có
giường khám và tủ thuốc, tương đối
sạch sẽ. Ông bác sĩ điềm đạm, chững
chạc, nói tiếng Anh, và không có gì khiến ta có thể
liên tưởng đến căn nhà tối trong ngôi làng
nghèo của ông mà anh taxi đã ghé qua trước đó. Tôi
đã được hỏi han, khám bệnh, được
một gói thuốc cùng những dặn dò kỹ lưỡng
về cách dùng và nên ăn uống ra sao. Tôi đã ra về với
niềm tin sẽ qua hết cơn đau.
Nhưng có lẽ ý trời muốn thế, sau khi
đã đi bộ tìm hiệu thuốc giữa đêm khuya,
đã đến phòng mạch một bác sĩ làng quê thì tôi
cũng phải đến một bệnh viện ở xứ
này cho đủ bộ. Rời Bagan về tới Madalay thủ
đô xưa của Myanmar tôi lại bị bệnh hành, làm
phiền các anh chị bạn thêm lo lắng. Tôi nhất quyết
lần này đến thẳng một bệnh viện,
để có gì còn làm các xét nghiệm phân tích đàng hoàng tại
chỗ. Thực lòng, chẳng ai muốn khi đi du lịch
nước ngoài lại phải vào nhà thương, nhưng
lúc ấy tôi tự an ủi, thôi thì cũng là dịp
được xem, được thấy tận mắt bệnh
viện bên này ra sao. “Bên này” và “bên kia”, tôi không tránh được
sự so sánh/ liên tưởng tới Việt Nam vốn
được xem là một nước hiện thời có
nền kinh tế phát triển hơn Myanmar mấy bậc.
Tôi đã từng có dịp vào chữa bệnh ở bệnh
viện công lẫn tư tại Việt Nam và cũng nghe
nhiều người trong nước nói về chúng.
Nơi người hướng dẫn đưa
tôi đến là một nhà thương trong trung tâm Mandalay.
Mặt tiền tương đối hẹp, nhiều tầng,
tôi không biết nó sâu bao nhiêu. Khu khám đa khoa ở ngay cửa
vào chính. Quầy tiếp tân, nơi ngồi chờ dành cho bệnh
nhân, quầy thu ngân và bán thuốc cùng một nơi. Bệnh
nhân lẫn y tá hay nhân viên nhà thương lẫn lộn với
nhau, kẻ đứng người ngồi chật cả
gian phòng lớn. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là
không có sự ồn ào, chen lấn. Ở quầy tiếp bệnh
nhân, một cô y tá hỏi ngay về bệnh tình và xem tên các
loại thuốc tôi đang dùng. Có lẽ do chúng tôi ngỏ ý
muốn biết có phải đợi lâu không nên cô nghĩ
tôi chỉ muốn mua thứ thuốc khác tương
đương chứ không cần gặp bác sĩ. Cô cố
gắng giải thích về các loại thuốc ấy ra
sao. Cả hai bên gặp chút khó khăn để hiểu rõ
ý nhau. Thấy vậy, một nhân viên khác chạy đến
và bảo tôi hãy chờ để bác sĩ khám cho là hay nhất,
chẳng phải đợi lâu. Chúng tôi ngồi xuống, và
dù mỏi mệt vì cơn đau kéo dài tôi cũng lợi dụng
dịp ấy nhìn ngó chung quanh. Người này đem một
tờ giấy đến đưa cho một cô y tá rồi
quay ra đứng cạnh cửa vào. Người kia chạy
tới hỏi một nhân viên câu gì đó và chỉ trỏ
vào người thân của mình, xong cả hai tìm ghế ngồi
xuống trong góc phòng. Tôi không thấy họ lấy số
thứ tự, cũng chẳng rõ phận sự của các
nhân viên nhà thương đứng hoặc ngồi quanh mấy
chiếc bàn con ra sao, không có tấm bảng nào ghi điều
ấy. Thật nhập nhằng. Nhưng tôi không nghe nhân
viên nhà thương lớn tiếng càu nhàu, bệnh nhân xin xỏ,
than vãn. Có những tiếng động, nhưng là những
tiếng động bình thường không làm ta giật
mình, để tâm hay khó chịu. Chẳng lâu sau, tôi được
y tá ra hiệu vào phòng bác sĩ gần đấy. Căn
phòng trang bị đầy đủ, rộng rãi hơn
“clinic” phố Bagan. Bác sĩ có cùng lời nói chậm rãi, cắt
nghĩa từ tốn như người thầy thuốc
làng quê kia. Ông kê một cái đơn thử máu và thuốc uống
trong ngày hôm ấy, hẹn đến chiều trở lại
tái khám, lấy kết quả xét nghiệm và để ông
ta xem tình trạng ra sao, có bị phản ứng phụ gì với
thuốc ông cho không.
Ra khỏi đấy, tôi ngồi chờ đến
phiên vào thử máu. Một cái gối bé tí của em bé mới
sinh bọc vải hoa sặc sỡ đặt trên mặt
bàn nhỏ, cạnh đó là hộp giấy đựng các ống
nhựa lấy máu, vài cái xơ-ranh nằm trong một hộp
nhôm giống như mấy mươi năm xưa ông y tá gần
nhà tôi cho kim vào đó, đổ cồn châm lửa đốt
lên khử trùng. Sau cái ngước mắt chào, cô y tá cúi xuống
ghi mỗi một chữ là họ của tôi, không có tên và
ngày tháng năm sinh, lên miếng băng keo, dán vào ống máu.
Tôi e ngại, chẳng hiểu người Myanmar dễ có
tên họ trùng nhau không? Rồi quay ngang, thấy mớ bông
gòn xam xám trong túi ni-lông trước mặt, lòng thêm băn
khoăn, hình như bông ở VN trắng hơn, bao đựng
đáng tin cậy hơn…? Nhưng tôi yên bụng một chút
lúc cô ấy rút từ ngăn kéo bàn một bao giấy hàn kín
và xé ra, lôi chiếc kim dài gắn vào ống bơm. Nụ
cười thân thiện trấn an của cô trước
khi châm kim vào cánh tay tôi đặt trên mặt gối đã
làm tôi quên mất gói bông gòn.
Thử máu xong, tôi được hướng dẫn
đến quầy mua thuốc và chỗ thanh toán lệ phí,
nhận một hoá đơn in đủ các chi tiết từ
tên bác sĩ, phí khám bệnh, tiền thử máu. Trên
đường về khách sạn, tôi chợt nhận ra một
điều là mình không có cái ngạc nhiên như lần đầu
vào nhà thương Việt Nam : Bệnh nhân phải trả
tiền trước, rồi mới được khám hay
làm xét nghiệm. Nếu không đủ, phải chờ thân
nhân đem đến. Người thân của tôi đã phải
đi trả tiền nhiều lượt khác nhau, đợt
này trả tiền khám bệnh cho tôi, đợt kia cho thử
máu, đợt nọ siêu âm… Đó là trong trường hợp
tôi không bị bệnh nặng lắm. Còn với ai cần
nằm viện hay mổ xẻ thì dĩ nhiên thủ tục
trước tiên người nhà phải làm là đưa cho
bác sĩ một số tiền, và nó sẽ không để lại
dấu tích trong một biên lai nào cả.
Cuối chiều, tôi quay lại để biết
kết quả xét nghiệm, bệnh nhân đông hơn lúc
sáng, tôi chờ lâu hơn nhưng chẳng bao nhiêu so với
nhiều lần đợi chờ ở những nơi
khác. Lại ngồi xuống và đảo mắt loanh quanh.
Cũng nhân viên trực cạnh mấy cái bàn hay chạy tới
chạy lui, vẫn y tá bệnh nhân lẫn lộn nhưng
không ai nói to, giành ghế ngồi hoặc lên tiếng phân bua
mình là người đến trước.
Vị bác sĩ ban sáng cho hay mọi thứ đều
ổn và đưa đơn thuốc cần cho một tuần.
Khi tôi đến quầy thu ngân mới biết tái khám
được miễn phí, điều không có, ngay cả ở
xứ Pháp nơi tôi.
Hai hôm sau, khoẻ hơn, dạo chơi hồ
Inle trên thuyền, cảnh vật thiên nhiên thơ mộng êm
đềm, lòng người thanh thản. Nhìn sông nước,
cây cỏ, đền chùa hai bờ yên ả tôi chạnh nhớ
những khuôn mặt tuy lo âu nhưng lặng lẽ, ẩn
nhẫn mà tôi đã thấy ở bệnh viện. Bên cạnh
đấy có thêm nụ cười tươi, thật thân
thiện của đa số các nhân viên khách sạn tôi
đã ở. Tinh thần phục vụ, tiếp đãi niềm
nở của họ có thể là do sự huấn luyện,
bắt buộc của nghề nghiệp một khi doanh
nhân/chính phủ Myanmar biết họ phải đầu
tư vào thị trường này. Nhưng cách cư xử
ôn hoà của y tá, nhân viên bệnh viện đối với
bệnh nhân, sự tử tế của đôi vợ chồng
già trên lề một con đường bụi bặm ở
Mandalay mà tôi đã hỏi đường đi, họ không
nói được tiếng Anh nhưng sẵn lòng dẫn
tôi đến tận nơi, hình ảnh thành kính của ông
bố và đứa con, sau khi đã trút gạo vào bình bát của
đoàn sư khất thực, đã dập đầu quỳ
lạy trước hiên nhà mà tôi được chứng kiến…
thì hẳn là do giáo dục từ gia đình và tôn giáo vốn
đóng một vai trò rất quan trọng trong đời sống
người dân Myanmar.
Khi nước này đổi từ thể chế
quân phiệt sang dân chủ, nhiều người không khỏi
thắc mắc: Không hiểu ngân sách dành cho quân sự bây giờ
là bao nhiêu, dường như từ 25 đến 50% ?
Nhưng điều cần biết hơn là y tế hay giáo
dục chiếm được mấy phần trong tổng
số ? Guồng máy cai trị hiện thời có xem trọng
và sẽ đầu tư nhiều hơn vào hai phạm trù
thiết yếu ấy chăng?
Dẫu sao, những ngày đau ốm chẳng
đặng đừng xảy ra đã cho tôi có dịp nhìn
ngắm kỹ hơn một số cảnh tượng
đời thường nơi đây. Một cái nhìn dù phiến
diện nhưng có lẽ sát gần hơn chút so với
khách du lịch đơn giản ghé tham quan một xứ sở
vài ngày rồi đi. Nó giúp tôi nhận ra, cho riêng mình, là
người Myanmar còn giữ nhiều bản chất
đáng quý.
Quen sống tại một quốc gia tân tiến
mà có được cảm giác an tâm khi đi chữa bệnh
ở nước người, nơi mình biết mới vừa
ra khỏi một thời kỳ dài khó khăn yếu kém,
tôi nghĩ, không phải là điều dễ dàng chi.
Mai Ninh
(tháng 9/2013).