Thiền Sư Ikkyu là một vị đại sư kỳ đặc, phóng khoáng, không câu nệ
giới luật hay tiểu tiết gì cả. Một ngày kia, Thiền Sư đi ngang qua một
ngôi chùa và ghé vào xin trọ lại một đêm. Đêm đó, trời trở cơn thật lạnh
và trong chánh điện không có gì để sưởi ấm ngoài ba tượng Phật gỗ. Sư
Ikkyu chẳng nói chẳng rằng, leo lên rinh một pho tượng Phật xuống, chẻ
ra chụm đốt sưởi ấm.
Lúc đó, ông đạo trụ trì chợt thức giấc và cảm thấy
như có cái gì khác thường nên ông đạo đi chung quanh chùa xem xét. Đến
cửa chánh điện, ông đạo tá hỏa tam tinh lên khi thấy nhà sư lang thang
kia đang ung dung tự tại chẻ tượng Phật ra hơ ấm đôi taỵ Ông đạo tức
quá, phùng mang trợn mắt la lớn lên:
“Trời ơi, ông làm cái gì vậy? Tại sao ông dám chẻ tượng Phật ra chụm
lửa vậy trời? Bộ Ông điên rồi hả? Tôi thấy ông là nhà sư nên tôi mới cho
ông vào trú chân qua đêm, nào ngờ đâu ông lại dám làm cái chuyện kinh
thiên động địa thế này hả?”
“Nhưng ông Phật trong tôi lạnh lắm. Tại sao lại hy sinh ông Phật sống này cho mấy ông tượng gỗ kia chứ?” Thiền Sư ikkyu trả lời.
Nhưng ông đạo tức giận cành hông nên nào có nghe thấy những gì Sư
Ikkyu nói. Ông ta cứ ong óng lên: “Trời ơi, thật đúng là điên qúa cỡ
rồi. Thế này thì chết tôi rồi còn gì. Thôi thôi, ông cuốn xéo đi cho tôi
nhờ!”
Sư Ikkyu lặng thinh, lấy cây que khừi khừi bươi bươi đống tro, có vẻ
như muốn tìm tòi cái gì. Ông đạo lạ lùng, hỏi: “Này ông lại muốn làm cái
gì nữa đó?”
Sư Ikkyu nói: “Ồ, tôi muốn tìm xá lợi Phật cho ông.” Ông đạo đang
giận mà cũng phải bật cười: “Ông thật đúng là không điên thì cũngkhùng.
Tượng Phật gỗ làm gì có xá lợi?”
Sư Ikkyu phá lên cười ha hả: “Thế thì rinh nốt hai pho kia xuống đốt
luôn đi. Trời còn lâu lắm mới sáng mà đêm nay thì lạnh lắm, ông đạo ạ.”