những người không ngủ
tôi biết những người không ngủ
anh ta đổ đêm ra các bình mực
viết tiểu thuyết trong nhà bếp
lúc tảng sáng tôi thấy chỉ còn đôi mắt
những đường nét lờ mờ
như bức vẽ trẻ con trên tường nguệch ngoạc
người đàn ông ngủ quên trên những bóng ma của ngày hôm qua
những ngôi sao đang bay quanh phòng giống như bầy muỗi đói
đâu đó tiếng thì thầm nặc danh
chúng chỉ là loài ăn xác thối
cái ống đen ngòm như miệng núi lửa
mọc lên từ địa ngục
nơi tối tăm của mình
ngón tay người mù đọc đống đổ nát
một đường cong xuống mũi miệng cổ
từ đó sự im lặng có thể trượt ra khỏi bờ vai như dây đeo áo
bàn tay biến mất đột ngột trong chiếc hộp đen và rỗng
lòng bàn tay dang ra và vực thẳm
tôi đếm hơi thở tôi
giọng nói van lơn như gió qua hẻm núi
thời gian dường như đang quỳ xuống trầm tư
người đàn ông kéo sợi dây thừng qua lưỡi
sợi dây nối quá khứ và hy vọng
từ mớ rách nát những cánh buồm sẽ trở lại
tôi biết những người không ngủ
những người đã vượt qua khoảng cách để sống
anh ta đổ đêm ra các bình mực
như một phương tiện đào thoát
ở đó cơn bão
là cái bóng của ngày mai
-----
GC : Laxanh xin phép đăng bài thơ rất hay này của nhà thơ Nguyễn Man Nhiên.
Hai ảnh tứ Facebook của Nguyễn Man Niên