Người ta thí nghiệm ném con ếch vào
nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng sống
sót. Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần, con ếch thấy
mát, rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong nồi.
Một cái chết êm dịu chăng?
Chợt
nghĩ con người cũng có một thuộc tính như vậy, đó là: Thói quen. Nếu
cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng nóng
lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng chẳng
nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay hành động
gì cả, ta chẳng làm gì..
.Mỗi ngày đều lặp lại những gì của ngày hôm qua, rồi một ngày trôi qua và ngày hôm sau ta lại thực hiện quy trình cũ... Dù là ở nhà hay ở chỗ làm, ta có thể ngồi quán nước, lướt net, chơi game, đọc báo, xem TV, buôn dưa lê hay vô số những việc không tên khác. Cuộc sống “bình lặng” trôi đi. Rồi từ từ, dần dần, ta có những thói quen, những thói quen đến một độ nào đó cũng giúp ta “nằm yên” trong khi thiên hạ vẫn không ngừng tiến lên thần tốc, trong khi cuộc sống vẫn không ngừng “nóng” lên từng giây.
Ta hầu như chẳng còn muốn động não nữa. Trong công việc cũng như cuộc sống thường ngày, ta chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả! Và rất có thể ta cũng sẽ có một “kết cục dịu êm” như con ếch kia!
Thời
gian trôi qua nhanh quá khiến ta không nhận ra, hay vì những thói quen
kia khiến ta mất đi cảm giác rằng thời gian đang vút qua? Để đến một lúc
nào đó, nhìn lại đoạn đời đã qua, bỗng giật mình: Cùng với thời gian đã
mất là tuổi trẻ, bao cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhiều thứ vụt khỏi tầm tay,
trong đó có những thứ quý giá mãi mãi không bao giờ còn tìm lại được.
Cuộc sống liên tục vận động, không ngừng thách thức, cuộc sống tươi đẹp
sẽ trở nên đầy những nguy cơ đang đến từ từ đối với tất cả những “chú
ếch”.
Con
người ta đôi khi rất kỳ cục, cũng rất giống… con ếch. Khi nguy cơ không
rõ rệt, khi mọi sự chung quanh đều “cảm giác” như không có gì xảy ra
thì chẳng bao giờ chịu phản ứng cả. Thế nên, một người từng xuất sắc ở
một vị trí nào đó, có thể một ngày sẽ hết xuất sắc và bị thay thế. Một
doanh nghiệp “một thời vàng son” nhưng có thể “đột nhiên” (trên thực tế
là từ từ nhưng không ai cảm thấy mà thôi) chìm nghỉm. Thế nên mới có
chuyện ở đâu đó xảy ra hoả hoạn kinh hoàng rồi người ta mới chịu để ý
đến công tác phòng cháy chữa cháy, tai nạn giao thông xảy ra liên tục
cho người đi bộ rồi người ta mới nghĩ được đến chuyện xây cầu vượt qua
đường...
Và
ở đâu đây còn vô số những “nguy cơ” khác đang từ từ lớn lên mà ta không
hay biết hay không thèm biết. Có những điều xảy ra vào một ngày không
đẹp trời nào đó mà ta vẫn gọi là "bất thình lình", thực ra lại đang được
nuôi dưỡng qua từng ngày.
Lẽ nào ta cũng chỉ như một con ếch?
(St)