KHÚC BUỒN CỦA MI (ZE)
Nguyễn Tấn Huy - Quảng Ngãi
Mi (ze) là tên chung. Là tôi. Là
anh. Là tất tật những trong ta, ngoài ta đang thèm đủ thứ, ngấy đủ thứ; đang
quay cuồng trong một man điệu ‘chán đến nỗi không thèm gọi tên ra nữa’.
Mi (ze), dĩ nhiên, đang sống ! Lử
đử giữa bầy đàn đang lê lết tìm những gì chỉ là hư ảo. Xám ngoét mặt mày khi bị
những thứ mình không có đả thương. Nát nhừ vì bị xay giã giần sàng bởi những
thứ mình vốn khinh bỉ. Phát rồ chồm lên giật lấy những thứ nguyên thủy nhân
loài truyền lại đã bị cướp. Và thường trực một nỗi chán chường trong cốt tủy.
Mi (ze) vẫn sống, vẫn ăn uống,
hít thở và bài tiết. Sống, chẳng qua là chưa được chết, cứ phải lùng nhùng giữa
muốn và bị, giữa bùng cháy và thối rữa. Thế nghĩa là đang chết.
Vì thế mà khúc buồn này của mi
(ze) mới có tên là BÀI THƠ CHẾT.
Bài thơ chết
Vậy là chúng ta vẫn cứ phải
đang sống
( chưa được chết đi )
trong một thế giới dối trá
đớn hèn
trâng tráo
ngổn ngang bãi mửa tiền bạc
những hang ổ quyền lực
bẩn thỉu
từng ngày từng ngày từng
ngày
phá huỷ tâm hồn ta
mi (zê) phát ốm
nhân dân trắng tay
nhân dân bị thương
nhân dân đầm đìa mồ hôi
nối nhau
bò lê bò toài
ăn mày tự do
ăn mày sự thật
tự do sự thật có thật
như miéng cơm manh áo
như hớp nước uống
như không khí hàng ngày hít
thở
vậy mà
tất cả lại như là hư ảo
bị đọa đầy bị chôn vùi
và …biến mất
vậy mà
chúng ta vẫn cứ phải đang
sống
( chưa được chết đi )
cứ
phải
đang
sống
trong một thế giói
( chán đến nỗi không thèm gọi
tên ra nữa )
một thế giói
từng ngày
từng ngày
từng ngày
phá huỷ tâm hồn ta
chẹc chẹc .
01-2011
----------------
HAI TRONG MỘT
Có hai NĐC trong một bài thơ ngắn
của anh.
Một NĐC lơ ngơ trên nẻo về kí ức,
lúc lông nhông ra ngoại ô, lúc lang thang theo một gánh phở rong, lúc lơ mơ
ngước nhìn cây đa già trăm tuổi, cũng có khi tò mò ghé mắt qua khe cửa hàng xóm
đêm hè (hồi ấy cô bé nhà bên chưa biết đêm đêm show hàng trước webcam).
Một NĐC bỗng trở thành mi (zê)
nhảy lò cò trên than hồng thực tại nóng rẫy những sông hồng khát nước,chó gà
làm nghệ thuật, cứt nát thơ bay ngay măt người nhập cư trợn trạo, tái mét mặt
mày khi mùa xuân nện cửa.
Ồ không phải, thì vẫn là một NĐC
đó thôi. Một NĐC bị đính chặt vào Hà Nội
Nguyen Tan Huy
nhẩy lò cò hà nội
hà nội bây giờ
của ai
hà nội ơi
bâng quơ …
cây đa ngoại ô
trăm tuổi
nở hoa vội vã
cuối mùa
hà nội ở đâu ngõ hẻm đêm hè
con mắt tò mò nhìn qua
khe cửa
một gánh phở rong rao trong kí ức
hà nội bây giờ
của ai
hà nội ơi
đoàn người căm pa nhá
bốn phương nô nức chảy về
trợn mắt thành người
hà nội
chó đánh ghi ta
gà ca vọng cổ
hà nội bây giò
của ai
hà nội ơi
có lũ nhà trò rồng rắn lên mây
thả thơ cứt nát
bắng nha bắng nhắng
hà nội bây giờ
của ai
hà nội ơi
bâng quơ…
mi ( zê ) chào sông hồng khát nước
mùa thu lấm lét đang về
hà nội ơi
hà nội bây giờ
của ai ?
chẹc chẹc