Thursday, October 10, 2013

Văn tế Đại Tuớng

Một nấm mồ, bia đá ghi hai chữ:
"Vô danh"






Chiến tranh đã im lìm tiếng đạn nổ,
Khói tự làng xa là khói bếp cơm chiều.
Chẳng phải là khói sau trận càn thôn Đoài, thôn Đông.
Cô thôn nữ tát nước,
Khoe tóc đen in bóng dưới dòng kênh xanh biếc.
Tiếng súng im lìm, đêm lặng yên,
Bày trẻ thơ say giấc chẳng lo chăng mưa bom xé toang trời trăng tang tóc.
Người lính trở về thường nhật, loang lổ những vệt sẹo lồi lõm...
Ấy những tấm huy chương.

Nghĩa trang chiều buồn, nấm mộ vô danh.
Không một dòng tuổi tên, năm sinh, quê quán.
Xung quanh anh bao đồng đội,
Nhạc chiêu hồn chẳng đủ nhắc chiến công
Người đầu tiên cho tới người cuối cùng ngã xuống.
Ai biết là ai, ai nhớ nổi ai.
Phải chăng đều là hùng anh...
Hữu danh, vô danh,
Nay đã đi vào một cõi vô thường.

Vị tướng già giã từ nghiệp cầm quân,
Tử thần vẫy gọi, âm thầm nhắm mắt.
Cháu con tề tựu quanh linh cữu,
chứa đựng một khối bầy nhìn thịt da.
Cũng chỉ một tiếng kèn truy điệu...
Mộ đã sẵn nơi trang trọng,
Nào xung quanh còn lại có đủ cặp:
Sỹ, tượng, xe, pháo, mã...
Của ván cờ ngày ấy.
Tướng già cũng chỉ vô danh.
Quốc tang cho thành hữu danh.

Cuộc chơi tàn, ván cờ cũng kết.
Chiếu tướng là ngừng.
Tướng nào chết như sỹ, tượng, xe, pháo, mã?

Liệu rằng mấy tốt qua nổi sông?
Ngựa cuồng vó, uất hờn chịu đường cản,
Ngang dọc tung hoành xe gãy bánh.
Vòng quẩn quanh, tướng già cũng chỉ quẩn quanh chín điểm cung cấm.
Tán loạn, sỹ điều, sỹ đen thế mạng ngậm ngùi,
Nhìn pháo kia dàn thành trận thế.
Hai voi uy nghi chẳng cứu nổi lấy mình.
Chiếu kết là đủ việc thua thắng,
Tướng già chẳng lấy mạng tướng già.

Vô danh hữu danh, đời lính...
Đâu phải chỉ một lý do:
Xanh cỏ, đỏ ngực...
Quân hàm nào gạch, nào sao?
Xin cho nhau hai chữ yên bình,
Của hoà bình không tang tóc.
Chiến công ngày ấy sống mãi?
hay đã đi vào thầm lặng.
Người nằm xuống, mai này tôi nằm xuống...
Đâu mơ gì Quốc tang,
Chỉ xin mộ bia đó hai chữ:
"Vô danh"




Peter Vũ