Inrasara:
Tiểu thuyết mang tên Tcherfunith ra đời nhưng tác giả của nó không
chắc rằng độc giả có thể đọc được nó hay không. Đã có ít nhất ba nhà
xuất bản đọc tác phẩm, tuy thích thú và đánh giá rằng chắc chắn cuốn
sách sẽ là best seller nhưng như thường lệ, đề tài được xem là nhạy cảm
đã làm cho họ chùn tay không còn ý định xuất bản cuốn sách này nữa.
Để tìm hiểu thêm về cuốn sách chúng tôi có cuộc trao đổi với nhà
nghiên cứu văn hóa Inrasara. Trước tiên ông cho biết lý do ông chọn cái
tên rất khó đọc này “Tcherfunith”:
Chữ này là viết tắt từ 3 chữ Chernobyl, Fukushima với Ninh thuận tương lai. Tôi cảm nhận về hiểm họa đó và tôi đặt tên cho cuốn tiểu thuyết là Tcherfunith, đó là rút gọn lại từ 3 từ trên. - Ô. Inrasara
Inrasara: Đây là một cuốn tiểu thuyết mà tôi có thể viết tắt
từ 3 chữ. Đó là chữ Tcherfunith, chữ này là viết tắt từ 3 chữ Chernobyl,
Fukushima với Ninh thuận tương lai. Tôi cảm nhận về hiểm họa đó và tôi
đặt tên cho cuốn tiểu thuyết là Tcherfunith Đó là rút gọn lại từ 3 từ
trên.
Mặc Lâm: Vâng, cách giải thích tên cuốn sách với hai địa danh lịch sử đã xảy ra và những hậu quả kinh hoàng của các nhà máy điện hạt nhân có lẽ sẽ gây ấn tượng rất lớn cho người đọc. Thưa anh, anh bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này vào lúc nào? Phải chăng là từ khi có dự định thành lập nhà máy điện hạt nhân hay là anh đã ấp ủ nó từ trước đó, thưa anh?
Inrasara: Ngay khi tôi biết tin là Ninh Thuận sắp được nhà
nước làm dự án điện hạt nhân tôi cũng có ý định rồi. Sau đó trong hai
năm, tôi đã thai nghén và đọc rất nhiều tài liệu về điện hạt nhân. Tài
liệu của các chuyên gia trong nước và thế giới nói về điện hạt nhân. Sau
khi Fukushima bị đổ vỡ và nó tạo một khủng hoảng rất là lớn cho người
Nhật cũng như cho nhân loại. Tôi có thể nói chính mình là người tập
trung hoàn toàn sức lực về chuyện này. Sau đó vào tháng tư, khi có trại
sáng tác do Văn nghệ Quân đội tổ chức ở Tuy Hòa, tôi đã viết quyển tiểu
thuyết này trong 14 ngày. Cứ mỗi ngày tôi viết một chương.
Mặc Lâm: Dạ thưa anh, ở nước ta vấn đề hạt nhân rất mới mẻ vì chưa có một nhà máy điện hạt nhân nào ở đất nước chúng ta được thành lập. Anh tìm hiểu những chi tiết, những vấn đề kỹ thuật cũng như mọi sự chung quanh nhà máy điện này chỉ thông qua tài liệu của ngoại quốc, như vậy liệu có phù hợp với một tác phẩm xã hội hiện thực, trong đó các thông số khoa học hay dữ liệu cần phải chính xác, thưa anh?
Inrasara: Sau khi Quốc hội bỏ phiếu tán thành xây dựng nhà máy
điện hạt nhân ở Ninh Thuận I và Ninh Thuận II, có rất nhiều ý kiến của
chuyên gia trong và ngoài nước. Họ toàn là những chuyên gia hàng đầu của
thế giới, tôi dựa vào những ý kiến đó và có nhận định riêng, có cách
nhìn riêng về dự án điện hạt nhân ở Ninh Thuận. Đương nhiên khi cấu trúc
một tác phẩm thì không thể dựa vào thực tiễn được. Tôi đưa ra một nhân
vật khi nhà máy điện hạt nhân tiến hành làm thì ông ta ý thức được
chuyện nguy hiểm và bắt đầu đào hầm để chống lại điện hạt nhân.
Có ba xu hướng trong xã hội Chăm. Một xu hướng là bỏ đi vào Sài Gòn
hoặc bỏ đi đâu đó cho xa. Một xu hướng nữa là họ tin vào sự an toàn hoặc
là họ giả vờ tin (mình không hiểu được nhưng cứ tạm cho là như thế). Xu
hướng còn lại là không thể bỏ đi và cũng không tin vào sự an toàn của
điện hạt nhân.
Có một câu trong quyển tiểu thuyết mang tính quyết định, đó là khi
người phụ trách điện hạt nhân đến làng Chăm để gặp các trí thức Chăm họp
hành, nhiều người có ý kiến này nọ lên tiếng chống đối rất nhiều nhưng
có một nhân vật lại nói “Tôi không chống đối”. Khi ấy người ta rất là
ngạc nhiên, tuy nhiên ông ta yêu cầu có một câu thôi, đó là:“Khi nó bị
xì thì phải thông báo gấp cho chúng tôi.” Mọi người rất là ngạc nhiên và
hỏi tại sao? “Tại vì tôi tin là chính phủ có thể giấu đi khi có sự cố
bởi vì ngay cả Nga cũng giấu thông tin đó”.
Ông ta cũng nói, khi mà chính phủ đã quyết định rồi thì không thể
thay đổi được và ông ta chỉ yêu cầu là khi có sự cố phải thông báo
nhanh, gấp cho làng Chăm và từ đó ông bắt đầu công việc đào hầm để tránh
thảm họa.
Nhân vật chính của tôi trong cuốn tiểu thuyết này là người đào hầm để
trốn hạt nhân và chống hạt nhân. Ông tin là hầm này có thể giải quyết
được vấn đề. Đương nhiên niềm tin của ông ta rất là mơ hồ và có thể nói
là rất thê thảm, bi đát. Chính cái bi đát đó làm cho nhân vật này sống
động và cuốn tiểu thuyết của tôi xây dựng chung quanh nhân vật này.
Nội dung nhạy cảm?
Mặc Lâm: Vâng, như vậy cuốn tiểu thuyết của anh xây dựng trong cộng đồng người Chăm không thôi hay là lan ra cả người Việt nữa, thưa anh?
Tác phẩm cũng rất hấp dẫn và viết với lối văn, lối cấu trúc tiểu thuyết rất là lạ nhưng vì lý do nhạy cảm nên chúng tôi không thể in được. Ba nhà xuất bản đã trả lời dứt khoát như vậy.
-Ô. Inrasara
Inrasara: Chỉ trong cộng đồng người Chăm không thôi và chỉ
trong một làng thôi. Tôi lấy làng của tôi làm hoàn cảnh và xuất phát
điểm chương trình đào hầm của nhân vật chính. Có một nhân vật nữa đó là
bố của nhân vật đào hầm. Khi ông nghe tin như vậy thì ông vốn là người
đi hoang rất là nhiều, đến nỗi làng không biết mặt ông, cuối cùng ông
lại quyết định tự thiêu. Ông tự thiêu ngay tại lò điện hạt nhân Ninh
Thuận I nhưng lại bất thành. Khi tự thiêu bất thành, ông ta tự tử bằng
cách nuốt Cyanure. Ông ta bỏ đi rất lâu đến nỗi đứa con này từ chối theo
cha nhưng mà khi hai bố con gặp nhau là lúc mở được nút thắt cho tiểu
thuyết phát triển.
Mặc Lâm: Thưa anh, sau khi anh viết rồi, theo chúng tôi được biết thì tác phẩm đã hoàn thành vào tháng 4 năm 2012. Như vậy lẽ ra nó đã được đưa đi xin giấy phép hay là được in ấn rồi chứ phải không?
Inrasara: Tác phẩm này tôi viết trong 14 ngày thôi, rất là
nhanh và gần như là tôi không sửa lại. Tác phẩm có thể nói là đã chuẩn.
Mặc dù tác phẩm chưa in nhưng có nhiều bài báo cũng đã viết về nó. Tôi
đã trả lời một vài phỏng vấn trên báo Sài Gòn Tiếp Thị về các vấn đề
xung quanh tiểu thuyết này. Có nhiều nhà xuất bản tò mò muốn in nó nhưng
khi tôi gởi đi thì cả ba nhà xuất bản đều từ chối in sau hai tháng họ
đọc và họ trao đổi với nhau là tác phẩm này không thể in được.
Mặc Lâm: Thưa anh, cái không thể in được đó nó căn cứ trên nội dung, hay là nhà xuất bản căn cứ trên cái cách mà nó có hấp dẫn bạn đọc, hay là họ lo ngại nó nhạy cảm trong hoàn cảnh chính trị hiện nay?
Inrasara: Các ban biên tập họ nói là chúng tôi rất là muốn in
tác phẩm này: Nhất là do tên tuổi của Inrasara, Thứ Hai nữa là tác phẩm
cũng rất hấp dẫn và viết với lối văn, lối cấu trúc tiểu thuyết rất là lạ
nhưng vì lý do nhạy cảm nên chúng tôi không thể in được. Ba nhà xuất
bản đã trả lời dứt khoát như vậy.
Mặc Lâm: Khi không được nhà xuất bản in như vậy thì anh có dự tính là sẽ công bố nó bằng phương tiện gì không ạ?
Inrasara: Cũng có một số trang mạng họ muốn in ở dạng e-book
nhưng tôi cũng chưa đồng ý. Có thể tôi sẽ chỉnh sửa lại. Có một bài báo
mang tính quyết định: nó gợi hứng cho tôi viết một chương cuối cùng.
Chương gọi là chương “coda” (cuối) của tác phẩm và tôi đang chuẩn bị
viết chương đó. Tôi thấy chương này mở ra một cái gì đó rất là hay cho
tương lai, giống như một thông điệp gởi cho các nhà lập dự án của Việt
Nam .
Mặc Lâm: Dạ vâng, xin anh một câu hỏi cuối: bên cạnh tác
phẩm này thì anh nhận thấy tình hình của người dân Chăm nói chung ở tại
Ninh Thuận, địa phương của anh họ có để ý lắm đến dự án điện hạt nhân
trong đời sống hiện thực hay không? Họ có lo ngại, họ có chia sẻ những
thông tin trên báo chí cũng như trong cộng đồng hay không?
Inrasara: Sau cuốn tiểu thuyết này tôi cũng có một cuốn tiểu
thuyết khác gọi là “Play có gì lạ không em” tức là “Làng của mình có gì
lạ không em?”. Tôi đặt bối cảnh một người ở Sài Gòn và một người ở Phan
Rang mỗi ngày viết thư cho nhau và họ điện cho nhau để xem ở làng có gì
lạ không. Trong đó có một chương gọi là “Dường như bà con mình đã quên
điện hạt nhân rồi, em yêu ơi”.
Gần như bề mặt thì họ quên vì người ta lo làm ăn buôn bán, người ta
lo nuôi con, người ta làm tất tần tật mọi chuyện và người ta quên đi cái
đe dọa từ xa. Cái đe dọa còn rất xa, có thể chưa xảy ra. Đó là một
chương của tiểu thuyết nói lên hiện thực như thế. Thật ra trong sinh
hoạt của cộng đồng Chăm, người ta luôn luôn cảm thấy bất an và lo sợ.
Đương nhiên có một số người với một số phát biểu mà tôi có đưa lên trang
blog của tôi rằng là an toàn và nên an tâm. Tuy nhiên, ở chiều sâu của
mỗi con người, đại đa số là người Chăm mà tôi gặp thì họ rất bất an và
luôn lo sợ mặc dầu họ không nói ra.
Mặc Lâm: Một lần nữa, xin cảm ơn nhà nghiên cứu văn học Inrasara đã cung cấp cho chúng tôi những thông tin về cuốn sách của anh.
No comments:
Post a Comment