Tôi hay gọi anh là Tam Hát - là lối gọi bố láo của ba chữ H thôi - Chữ H đầu là tên anh, còn hai chữ H sau nghĩa là... hào hoa. Anh có cô tình nhân xinh lắm, tôi cũng gọi theo lối trên nên cô có tên là Cu Tê Ka - chữ Q đầu là tên, còn chữ TK nghĩa là...tự kỷ - suy ra có thể gọi cô là Cu tự kỷ cũng được. Và để cho thống nhất danh xưng, sau đây tôi xin gọi cặp đôi kia là Hát hào hoa và Cu tự kỷ.
Anh Hát hào hoa quả danh xứng với người. Cả con người anh toát ra vẻ
quyền quý tuyền những hào quang và lịch lãm mà nếu có trông xa thì lóa
mắt, trông gần thì ngất ngây. Mọi nhẽ anh com lê đồng bộ hết. Này nhé,
xe anh Mec E300 đời mới tím bã trầu, móc khóa cũng hàng hiệu đâu Cavelli
ba củ rưỡi. Bộ đồ anh bận trên người cũng đắt đến ngàn hai ( đô nha),
giày năm trăm Oi, tất cũng gần trẹo Cụ. Chưa kể con đồng hồ hiệu đéo gì
tít bên Thụy sĩ dù tôi có giỏi ngoại ngữ thì đọc cũng gãy răng nghe đâu
cũng phải ba mấy ngàn. Lại còn thấp thoáng cái nhẫn ngọc trên tay đâu
như vài nghìn nữa. Đến như cái bút anh giắt áo ngực nếu quy ra thóc cũng
mười mấy tấn tươi. Nói túm lại cái con người anh riêng phần trang trí
ngoại thất đã lên đến cả tỉ đồng. Thế thì cái thân thể, cái bên trong
kia hẳn là cao quý lắm. Mà không cao quý sao được khi khuôn mặt thanh tú
nhưng cương nghị kia được tóc điểm bạc hai bên mai trông anh lại có nét
hao hao như cha đạo. Chả thế mà có đứa ví anh giống cha Gian - Phơ trên
cái phim đéo gì tầm gai chim đái.
Còn Cu tự kỷ cũng liệt hạng giai nhân mặc dù gia cảnh nàng không lấy
gì làm khá giả. Giai nhân mà sinh trong quyền quý là nhẽ thường, chứ
đằng này nàng sinh trong bình dân thì sự ấy thật là đáng trọng. Nhẽ vì
lẽ đó mà nàng ít nói chăng, dù nàng đẹp? Sự kiệm lời của nàng khiến tôi
rất sốt ruột nên điên tiết gán cho nàng cái đuôi không lấy gì làm tử tế
là tự kỷ. Nàng chẳng giận mà lại còn cắn móng cười duyên, mắt mi nháy
như chớp giật, chập chờn long lanh ánh cam lồ tinh khiết.
Tôi chả biết họ thành tình nhân của nhau bâu giờ, chỉ biết trong một
bữa tiệc không lấy gì làm trọng thể là chén thịt chóa bên con sông Tô
hiền hòa nặng nhọc chở tuyền là phân thì anh đưa nàng đến. Tôi rất lấy
làm ái ngại khi giữa quán chó xô bồ kẻ nhai người kháo mà lại lọt vào
một đóa hồng rực rỡ như nàng. Càng tệ hơn nữa là mùi nước hoa hảo hạng
trên da thịt váy xống của nàng át mất con mẹ nó đi vị tinh tươm của
miếng dồi kẹp lá mơ nhúng mắm tôm mà tôi đang mút dở. Nhưng mọi nhẽ lăn
tăn của tôi tan biến ngay, nhường chỗ cho sự kính trọng lễ phép khi nàng
nhâng cái chân chó hầm ngải cíu gặm một cách thiện nghệ lành nghề. Phàm
những người làm được như thế hẳn có thâm niên ăn chó là lắm lắm. Tôi
chẳng dám hỏi điều đó, và như đoán được lòng tôi, nàng bảo lần đầu đi ăn
chóa. Và mồm thì luôn nức nở khen ngon.
Anh Hát hào hoa thì vưỡn như thường lệ, chậm rãi từ tốn tận hưởng đầy
ưu tư. Anh ăn thịt chó mà tôi cứ ngỡ đang chén một món cao lương hảo
hạng hay món sushi thịt cá ngừ xanh ở vùng biển lạnh giá Bê - ranh. Cách
anh vẩy từng ngọn húng, vuốt từng cọng hành rồi biện ra bát nom cứ như
nghệ nhân đang thửa đan một thứ đồ gì tinh vi và cầu kỳ lắm. Hay như cái
việc anh nhúng miếng hấp vầu bát mắm tôm chả hạn, chao ơi cứ nhấm nhẳng
rụt rè như gái quê mới nhớn hẹn duyên đầu vậy. Hoặc như cái cách anh bẻ
bánh đa, phải tay tôi thì bốp phát thì tanh bành dưới chiếu, đằng này
anh cứ để nguyên cái mà bẻ từng miếng từ viền rồi vào đến trung tâm.
Thanh tao lắm các anh chị ạ, tôi không đủ văn tài để tả đâu.
Thực ra tôi không định viết thêm mà phịa ra một cái kết ngớ ngẩn cho
có chuyện. Nhưng chuyện nào thì được chứ riêng chuyện này thì không bởi
nghĩ ra cái kết quả là quá khó, kể cả là cái kết ngớ ngẩn. Thế nên tôi
kể nốt, rất thật thà.
Bẵng một thời gian không ăn nhậu cùng anh Hát hào hoa mặc dù vẫn
thường bi bô điện thoại. Trong câu chuyện tôi hiểu anh rất bận và tôi
cũng vướng phải cái bịnh Gút chết tiệt hết sức nhố nhăng. Tôi vẫn hay
hỏi thăm tình yêu của anh còn xinh hay xấu và kết cấu ra sao, xào nấu
thế nào. Anh cho hay là ngày mỗi đẹp, kết cấu vẫn ổn định tự nhiên và
chuyện bếp núc xào nấu uống ăn anh tiết lộ rằng nàng vẫn còn con gái.
Tôi nghe mà mừng cho anh nhưng lại thấy bụng ấm ách. Tính tôi xưa nay
vẫn thế, kém miếng là rất khó chịu nhưng mà biết nàm thao?
Hôm qua anh bất ngờ gọi cho tôi mời đi dự tiệc trọng. Anh khuyến cáo
tôi là nên cắp nách lấy một em mà đi cho khí thế bởi bữa tiệc đó dành
cho các cặp đôi. Tôi ngây thơ bảo không có em nào. Anh xui mầy viết log
nhiều fans dụ khị hay thuê lấy một em, đâu khó. Tôi nhăn nhó lý do tuyền
nhãi ranh đang còn hút mũi, có trưởng thành thì cũng đóng bỉm nhai
giầu. Rồi tôi đề nghị vác con mái nhà đi cho ra dáng. Anh chửi tôi thậm
tệ, tiệc cho các cặp đôi vợ đéo bao giờ được dự phần. Nghe thế tôi bảo
thôi dí dái. Nhưng anh nài cứ đi, nhỡ thằng nào hấp hơi mang dư theo một
đứa. Thôi thì tôi cố đi xem có được giây máu ăn phần.
Gớm chết chết, hàng hiên của hồ bơi một khách sạn cổ kính phố nhớn
đặc những người, tuyền giai thanh, gái lịch, nhẽ tuyền bạn chí thiết chí
thân hay dân làm ăn cùng anh việc đất cát. Ngó cái bộ dạng quần bò dép
bọt của tôi mà tủi hờn quá thể. Không phải tôi không có lợn cưới, áo mới
mà bởi tính tôi đơn giản, chỉ nghĩ đi nốc diệu chém gió rồi về. Chứ ai
mà biết lại nhiêu khê đến thế.
Tôi chả dám giao thiệp với ai, phần vì nhẽ áo quần xoàng xĩnh, phần
vì chẳng quen ai ngoài anh. Tôi ngồi đóng đinh cạnh nàng Cu tự kỷ mặc
cho anh xăng xái nói cười. Đôi khi tôi muốn bắt chuyện với nàng nhưng
thấy cái miệng lúc nào cũng cắm chặt vào ống hút thì đâm nản hẳn. Chúng
tôi thành một đôi tự kỷ, không ngoa.
Vào tiệc chính anh mới về ngồi cạnh nàng. Anh giải hộ nàng cái khăn
ăn, soạn cho nàng bộ dao dĩa. Hình như nàng có đôi chút lóng ngóng khi
dụng những thức này. Tôi cũng chẳng mấy tinh thông nên đôi lần đánh liều
ăn bốc đcm. Tôi thấy các cụ ta dạy phải lắm, học cái đéo gì thì học,
hẵng học ăn trước. Dễ không? Khó lắm. Dễ thì đéo lóng ngóng hay ăn bốc.
Đèo mẹ!
Tôi không hiểu người ta ăn bát súp thì nhâng lên rồi lấy thìa mà xúc,
hay để nguyên bát dưới bàn trên đĩa sứ xinh xinh rồi hơi cúi mặt xuống
dùng thìa múc bỏ vào mồm? Nhưng rõ ràng tôi thấy nàng dùng cách thứ hai
trước khi ý tứ vén những lọn tóc lên tai rồi mới tru mỏ từ từ cúi xuống.
Nhưng một cơn gió chết tiệt hay cây quạt đằng xa đã vô tình thổi hất
dăm cọng xà vào bát súp. Anh đương kiểu cách tọng ly vang lườm sang một
cú sắc lẹm, lẩm bẩm " ăn gì mà cẩu thả". Tưởng nàng sẽ bật khóc hay chạy
đi. Nhưng không, nàng ngẩng cao nghiêm ngắn mà rằng"bảnh bao ngủ em bao
lần mà vẫn mỗi cái xịp Tàu, thì sao?"
Ôi dào!
No comments:
Post a Comment