Chuyện Tình Không Ðoạn Kết
Ngàyxửa, ngày xưa, có một
cô công chúa Út
con gái yêu của hoàng đế La Mã - mộtông
hoàng giàu sang độc tài và rất
hung bạo.
Lúc
lớnlên, nàng công chúa lại đem
lòng thầm yêu trộm nhớ một
chàng trai trẻ tuổitrong đội Ngự lâm
quân của cha mình. Nhà có
ngạch vách có tai, câu chuyệntình
thơ mộng này chẳng bao lâu lại lọt vào tai ông hoàng. Sau một hồixoắn râu giận dữ, ông
hoàng ra lệnh đưa chàng trai tốt phước (nhưng đangtái sanh mặt mũi) ra trước đấu
trường.
Chàngtrẻ tuổi được
dẫn đến trước hai gian phòng và được
quyền mở một
trong haicánh cửa.
Nếuchàng vô tội,
thần linh sẽ giúp chàng mở cánh
cửa hạnh phúc: một giainhân đang
chờ chàng cùng với số của
hồi môn đồ
sộ.
Nếuchàng có tội,
cánh cửa sẽ mở
lối cho một ả
sư tử đói
bụng, đang chờ chàngbằng hai hàm răng bén nhọn.
Tronggiây phút định
mệnh chàng ngự lâm
bối rối nhìn quanh... và nơi
khán đàidanh dự, chàng bỗng bắt gặp ngón tay điềm
chỉ của công chúa.
Lòng đang hyvọng chàng liền mở một
trong hai cánh cửa.
Nhiềuthế hệ đã trôi qua, các ông
hoàng bà chúa đã
biến mất... Nhưng người tavẫn chưa đồng
ý với nhau về đoạn kết của câu chuyện.
Cô Lái Ðò
Xưa,
cómột thiền sinh có việc phải sang sông. Ngồi trên đò,
sư cũng hơi kinhngạc vì nhan sắc dễ coi của cô gái
miền quê.
Ðến
lúclên đò,
hành khách mỗi người phải trả một
quan.
Sư cũng định thế, khôngngờ cô
gái hóm hỉnh bảo:
- Xin thầy trả cho tôi hai quan.
Sư
cònđang ngạc nhiên thì cô
gái đã tiếp:
- Một quan tiền đi
đò và một
quan cho về khoản nhìn người lái.
Vốnkhông ưa tranh cãi lôi thôi, sư liền trả cô
hai quan tiền nhưng trong bụnghơi tấm tức.
Bận về sư
cứ dí mũi
xuống sàn thuyền không dám nhìn lên. Nào ngờ lần
này cô lái
bảo:
- Xin thầy cho em 5 quan.
Khôngnhịn được
nữa, nhà sư
cãi:
- Nhưng tôi có nhìn cô đâu
nào?
Cô
gáicười mĩm:
- Ðồng
ý là thầy không nhìn tôi bằng mắt, nhưng thầy lại nhìn bằngtâm... Vì thế mà
tôi tăng giá gấp
đôi lên cơ chứ!
Sự Khiêm Tốn Của Một Thiên Tài
Mặc
dù được giới khoa học tônxưng
là một trong những người vĩ đại
nhất thế giới, nhưng mà nhà bác
họcEinstein vẫn rất khiêm tốn.
Một lần, cậu con trai lên 9 của ông
phỏngvấn:
- Vì sao bố được
nổi tiếng như thế?
Einstein giải thích:
- Một con ruồi bò trên mặt của quả địa
cầu nhưng nó không biết đượcrằng nó đang
bò trên một đường
cong.
Còn bố, bố may mắn hơn nó là
bố biết được
điều đó. Nhờ thế mà
bố nổi tiếng con ạ!
Lần
khác, một nhà báo
phỏngvấn, đề nghị ông
hãy cho biết nhờ đâu
mà ông tìm ra được học thuyết tươngđối. Nhà bác
học đáp:
- Mọi người được
may mắn hơn tôi là hiểu rõ thời gian và không gian ngay từ thuở bé. Riêng tôi thì do trí khôn ngoan chậm phát triển nên đếnlúc lớn rồi mà tôi
vẫn chưa hiểu thế nào
là không gian và thời gian. Vì
vậy tôi phải gắng công tìm hiểu và tình
cờ đi đến
thuyết tương đối.
Bữa
nọ có người hỏi ông
rằng:
- Thưa bác học, những tư tưởng vĩ đại
thường
nẩy
sinh trong đầu
ócngài vào lúc nào trong ngày ạ?
Einstein mỉm
cười:
- Suốt
cả đời,
tôi chỉ
may mắn
có được
một
tư
tưởng
tạm
dùng được
là thuyết
tương
đối,
còn hầu
hết
đều
là những
ý tưởng
tủn
mủn.
Người ta kể
rằng,
khi đếnnhận
chức
giáo sư
tại
trường
đại
học
Prinxtôn (Mỹ),
Einstein bảo
người
tùyphái hãy mang vào phòng cho ông một cái sọt
rác to nhất.
Trước
sự
ngạcnhiên
của
người
tùy phái, ông giải thích:
- Tôi cần
nó để đựng
giấy
loại
vì tôi thường
hay mắc
phải
sai lầm.
Ðại văn
hào Lép Tônxtôi(1828-1910) một hôm gởi
tác phẩm
của
mình đến
một
tạp
chí, nhà văn
khôngký bút hiệu
thường
dùng, mà lại
lấy
tên là “nông dân Xê-Mi-Ô-Nốp”. Banbiên tập
hẹn
cụ
già đến
tòa soạn.
Một
biên tập
viên trả
lại
bản
thảo
chocụ
với
lời
nhận
định:
- Chúng
tôi đã đọc
kỹ
tác phẩm
của
cụ.
Nói chung cụ
có nhiều
cố
gắngnhưng
tiếc
rằng
nó còn rất
yếu,
thực
khó mà đăng
được….
Anh chàng bỗng
đỏ
mặt,
nínngang khi thấy mình đang
phê bình một
đại
văn
hào mà cả
nước
đều
kính mộ.
No comments:
Post a Comment