Bắt đầu, kết thúc,sự kết thúc có lẽ chưa phải hoàn toàn là kết
thúc nhưng là cái bắt đầu cho một khởi đầu cái bắt mới, và đầu chưa chắc đã là
cái bắt đầu, nhưng có thể là dấu chấm hết cho một cái gì đó.
Mùa đông:
Hãy nhớ con sinh ra từ trong người tối tăm nơi tử cung mẹ. hồi Có luân hồi hay không, ta không biết, ngày đó ta con, tối cũng chỉ như tăm hư vô. Tiền kiếp, liệu rằng có không, ta không biết, bởi hãy nhìn nấm mộ này đi có thể người nằm dưới đó đã từng là con, đã từng là ta.
Ta không biết ta trước khi ta sinh ra, và con chẳng biết con trước khi con sinh ra. Nhưng vì con đã được sinh ra, vậy con sẽ chỉ có thể biết con trong từng khoảnh khắc của cuộc đời này. Trước khi con sinh ra con chẳng thể biết con tồn tại, và rồi khi ngày mai nấm mồ này dời đi và con nằm xuống đó thay vào chỗ của chủ nhân trước đó ta không chắc thực sự con cũng như chủ nhân của nấm mồ này trước đó có còn tồn tại hay không. Nhưng về phần con, chắc là con sẽ biết. Và phần ta giờ ta chẳng biết, nhưng khi ta nằm xuống có thể tự phần ta sẽ biết ta có còn tồn tại hay không, còn phần con con chẳng thể biết vì ta sắp trải qua rồi nhưng con thì chưa.
“Nơi nơi kết thúc hay là nơi bắt đầu”
Những phút giao thời:
Khi con cất tiếng khóc đầu tiên, ngày mai con chẳng thể nhớ nổi nó. Con chẳng thể nhớ nổi tiếng khóc của chính con, nhưng rồi con biết rằng con đã từng khóc. Chắc rồi con sẽ quên sữa mẹ có mùi vị ra sao, cảm giác dòng sữa nóng hổi đó từ bầu sữa mẹ như thế nào. Nhưng con biết rằng con đã từng được ngậm cái núm vú mà nhờ nó mình được nuôi sống cho tới ngày chẳng cần nó nữa. Bất động, quẫy đạp, vùng vậy giữa những mớ bong bong áo quần, khăn xô, tã lót, con sẽ chẳng thể nhớ được rằng con lật, con trườn, bò, con tập đứng, tập đi ra sao. Nhưng rồi tự con sẽ biết đi. Vậy hãy cứ khóc vì ngày mai con sẽ cười, hãy cứ nằm yên vì ngày mai con phải đứng, hãy uống đi dòng sữa mẹ này vì ngày mai tự con sẽ đi tìm cho chính con thứ nuôi dưỡng cuộc sống này.
Hãy cứ nằm yên vì ngày mai con phải đứng
Mùa xuân:
Hãy cứ đi để tìm, con sẽ gặp. Con biết tất cả và tràn đầy khôn ngoan ngay từ khi mới lọt lòng. Tiếng khóc quẫy đạp vốn dĩ là bản năng, nhưng cũng là cách để con có mọi thứ con muốn. Vì con khóc nên con được ăn để no, được thay tã để sạch sẽ và gột bỏ cái dơ dáy. Con khóc khi con mệt đau, và con được ngơi nghỉ. Nhưng rồi con phải lớn. Trở thành người lớn và vì con phải lớn, con sẽ vứt bỏ đi mọi thứ con có để đi tìm những thứ khác. Có thể nó to lớn hơn thứ mình đã vứt bỏ, có thể chẳng bằng được, nhưng rồi con vẫn cứ sẽ phải lớn. Đức tin ở trong con, lý trí ở trong con. “Hãy hỏi mình rằng con có thực muốn lớn lên hay không,” bởi vốn dĩ ngày mai thôi hạt mầm tự lòng đất đã đâm lên nhành lá. Có lẽ khi một người nằm xuống, thì tự trong lòng đất ấp ôm không phải chỉ là tro cốt con người nhưng chính từ đó hạt mầm của sự sống. Đừng nghĩ rằng ngày mai đi học đó là sự bắt đầu, trước sự bắt đầu này vốn dĩ đã có vô vàn sự bắt đầu khác, sau cái kết thúc này lại có vô vàn những cái kết thúc khác. Đâu là cái thực sự bắt đầu khởi nguyên, và đâu thực sự là cái kết thúc khải huyền. Có hay không có, ta đã vấn nghi và rồi tự con sẽ vướng vào cái vấn nghi. Có hay không, ta đã đi tìm, để rồi cho tới giờ phút này chẳng thấy, nhưng tự chính con cho tới giờ phút này, vì tối tăm và chẳng thấy, con sẽ đi tìm.
“Hãy hỏi mình rằng con có thực muốn lớn lên hay không,”
Mùa hạ:
Con cần biết gì và con cần gì đây. Cha đã từng và giờ là ở con. Cái con có và cái con chẳng có. Con có gì và con chẳng có gì? Người phụ nữ, bạc vàng, địa vị bạc danh. Mây gió phù vân cả. Mặt trời vẫn cứ sáng và sau đó là màn đêm, chính tự con phân vân xung quanh thực sự ra sao khi con chìm đắm trong giấc ngủ. Đợi chờ, và bỏ chạy, tuần làm việc dài cũng cần ngày nghỉ ngơi. Chỉ có một chủ nhật, và ngày đó chưa chắc đã dành cho tất cả, nhưng một tuần sáu ngày bạn bè con nằm dài. Tự lâu rồi con đã biết rằng mình đói, và tự lâu rồi rồi con đã được no. Hôm nay đói, con sẽ được no. Nhưng rồi ngày mai con sẽ lại đói. Người phụ nữ đó chẳng có gì để dành phần con tất cả, và những bạc tiền sớm tối cho cuộc vui, đầy lại vơi, vơi lại đầy. Đến và đi, đến và đi. Mọi thứ đến và đi, và chính con cũng tự đến và đi. Con biết rằng con đã từng khóc, và ngày mai nụ cười này với những giọt nước mắt thứ nào giá trị hơn. Huy hoàng những thành công, thứ con hướng tới. để rồi bao lần rồi con thất bại. Quẩn quanh cũng chỉ vậy, mọi thứ. Cái cha biết, giờ đây con đã biết, thứ cha hiểu giờ đây con đã hiểu, chẳng phải tất cả, nhưng sẽ là tất cả, liệu rằng có hơn thế. Điều đã có, rồi ra sẽ có sẽ có, chuyện đã làm rồi lại sẽ làm ra. Dưới ánh mặt trời nào có chi mới lạ.
‘Cha đã từng và giờ là ở con. Cái con có và cái con chẳng có.”
Mùa thu
Càng nhiều khôn ngoan, càng nhiều phiền muộn, càng nhiều hiểu biết, càng nhiều khổ đau. Tôi tự nhủ cứ đến đây, ta sẽ cho ngươi thử hưởng thú vui và hưởng niềm hạnh phúc. Bấy giờ, nhìn mọi thứ tôi đã làm và bao gian lao vất vả tôi chịu đựng tôi chợt thấy nó thực là phù du.Thứ cha tôi biết và cha tôi hiểu, cha để lại tất cả, đó cũng chỉ là phù du khi rồi mai đây tôi cũng lại truyền lại cho cháu con tôi những thứ tôi biết tôi hiểu được tự đời này, để rồi với chúng đó cũng chỉ là lặp lại tất cả những gì cha ông chúng đã làm. Phù du tất cả chỉ là phù du. Thành công thì đã sao, thất bại thì đã sao. Đất đen kia dẫu chẳng thể được nằm xuống cùng một huyệt thì đất vốn dĩ vẫn chỉ là đất. Dù rằng mai đây tôi hóa ra tàn tro cát bụi, hay thân xác này đắm chìm trong đổ nát của tầng tầng lớp lớp những tối tăm. Mắt nhắm lại vốn dĩ đã chẳng thấy. Tôi muốn lớn,và tôi thành người lớn, giờ đây tôi đã lớn liệu chăng tôi muốn thành đứa trẻ, được chăng? Đương đi muôn lối, sao đường đời chỉ có một chiều?
Đầu đông:
Vậy là sắp kết thúc, có lẽ vậy, với ta nhưng chẳng phải với con. Hình hài này với ta là kết thúc, và sắp bắt đầu với con. Một đời sinh ra, một đời chết đi, một thời dựng xây, một thời phá tan, một thời ngậm khóc than, để rồi cười hát vang, chiếm giữ rồi cũng đành trắng tay, nắm giữ rồi cũng đành buông xuôi,một thời để yêu thương, một thời lại ghét ghen, một thời tạo thanh bình, một thời gây chiến tranh.
No comments:
Post a Comment