LX: Trân trọng chia sẻ tới các bạn trong nước một chùm thơ của các bạn văn nghệ sĩ đang ở Mỹ đăng tải trên web " vanngheboston."
RẰM THÁNG BẢY CÚNG CÔ HỒN
BÀI THƠ GỬI VỢ
RẰM THÁNG BẢY CÚNG CÔ HỒN
Chết đường , chết chợ , chết oan khuất
Chết chốn sa trường mất xác thân
Chết bởi xăm lăng đi chiếm đất
Hồn cô đơn đói lạnh dương trần
Không thể đầu thai , không địa ngục
Cô hồn vất vưởng thế gian thôi
Oan khiên , nghiệp nợ trần chưa dứt
Đói khát , lang thang quấy rối người !
Tập quán dân gian rằm tháng bảy
Vu Lan , mùa báo hiếu sinh thành
Bao dung , vô lượng tha nhân ấy
Bố thí , niệm từ lúc vãng sanh
Cứu giúp những linh hồn thất tán
Thương tình nên xá tội vong thân
Mồng hai , mười sáu , ngày trong tháng
Cúng thức ăn , vàng mả , áo quần
Tấm lòng dân Việt xưa nay thế
Xong chuyện rồi thôi , chẳng oán thù
Rãi rác miếu am lo cúng tế
Thường khi kinh kệ khỏi tâm hư
Cô hồn sống đuổi cô hồn chết
Giựt miếng ăn , giành muối , gạo , tiền
Máu lạnh , búa dao , gươm kiếm chém
Lưu manh , ba đá bọn cuồng điên
Rất tiếc thời nay người lợi dụng
Ý phong tục đẹp , nghĩa thanh cao
Trở thành mê tín đua nhau cúng
Như thể dị đoan của cải giàu !?
T.B.Đ.
Nhớ Người
Một ngày riêng phận hẫm hiu
Nắng chia mộng ở bên chiều cô đơn
Bóng tàn khuất bóng ru buồn
Đêm nghe bia mộ lạnh hồn miếu xưa
Tình em hiển thánh nhập mùa
Đường trăng bạc mệnh ai khuya hẹn về
Em nằm yên nghỉ sương che
Mây thương nhớ bạn đêm hè tạt ngang.
Lê Anh.
Xa Em.
Ta nơi bụi cỏ ven rừng
Xa em ngày nắng xuống chừng vỡ đôi
Đường xôn xao tiếng lưng trời
Ở đây đất lạ mỗi đời lạc nhau
Ta đi bỏ lại đàng sau
Bàn tay cố níu lấy sầu thời gian
Trong em chưa kịp xa gần
Đã nghe sương khói lấp ngàn lũng sinh
Xa em nỗi khó một mình
Chân xiêu lệch mộng rụng tình giữa mơ
Thân còn lạ lẫm ơ hờ
Đường xe thồ bám bụi bờ dấu qua
Ta chờ em đến chiều sa
Rừng quen lá mỏi mệt già vọng nơi
Khổ đau nhìn chỉ núi đồi
Ở đây biên giời khuất người một mai
Ra đi hẹn ngỡ cùng ai
Giờ như mây ngó bóng dài hoàng hôn
Hàng cây nặng trĩu se hồn
Ta trăm năm héo nẻo buồn xa em
Lê Anh.
MÃI TÌM NHAU
Tôi đã tìm em vạn ngả đường
Bao năm tình cũ mãi tơ vương
Nửa đời chia biệt đâu bờ bến
Trọn kiếp trông tìm nẻo gió sương.
Thu đến lá vàng rơi gợi nhớ
Xuân về hoa trắng nở thêm thương
Vườn xưa nhân ảnh mờ sương khói
Ai hát bên lầu vọng cố hương.
UYÊN THÚY LÂM
Chắt chiu từng cắc, từng đồng
Em dành dụm để cho chồng in thơ
Thương em hồi vẫn ngây thơ
Chưa quen má phấn, chưa bờ môi son !
Có chồng , rồi em có con
Tiếng ru người mẹ còn non nớt đời
Sông quê bên lở, bên bồi
Lo toan cuộc sống không lời thở than
Đôi khi trăng úa, đêm tàn
Em ngồi đong đếm, lựa hàng hóa thêm
Ngôi nhà giữ vững bình yên
Chính bàn tay vợ tạo niềm tin yêu
Thương em mưa nắng đã nhiều
Mà đời thì ngắn, phập phều, chênh vênh
Khật khừ mật chú dấu tên
Trang kinh chung thủy gọi hiền thêơi !
Em thanh sạch sống ở đời
Bằng lao động đẫm mồ hôi gia đình
Khó khăn em nhận về mình
Hy sinh em trọn nghĩa tình chồng con
Xa quê đến đất Sài Gòn
Nơi phồn hoa lệ em son sắc lòng
Chắt chiu từng cắc, từng đồng
Em dành dụm để cho chồng in thơ !
T.B.Đ
Căn Nhà Mái Cong Trên Đồi
Nhìn căn nhà ở trên đồi
Tưởng như người dưới nhớ người trên cao
Chị ơi, sao quá cheo leo
Hay là ngọn gió quất vào cành nghiêng
Thuở xưa đây đó đôi miền
Bởi chưng Nam Bắc một niềm chia đôi
Nôi tình vẫn chỉ một thôi
Chở che phận bạc thương đời ngược xuôi
Nhìn lên nhà ở trên đồi
Nắng xuyên qua lá nắng phơi hàng rào
Em chưa hiểu ý hôm nào
Nghe lời rao giảng chói vào riêng chung
Em chưa hiểu lá diêu bông
Không trung cao chiếu kỳ công là gì ?
Ai trên ai dưới nhớ vì
Nỗi niềm tuổi mới thơm lời mắt môi
Thuở xưa người ở trên đồi
Một là duyên lỡ đổi đời ra riêng
Hay chưa kịp ngắm đàn chim
Bay qua ruộng lúa tang tình hồn nhiên
Nhìn lên một mái cong lên
Tưởng rằng người dưới hướng miền đồi cao
Đồi cao tròn trắng mây chiều
Xôn xao bờ cỏ lối vào trước sân
Chị ơi, đừng mỏi bước chân
Bỏ lơi tầm mắt rớt nhầm nhịp tim
Ta lên đổi gió miền trên
Cao hơn một chút đời thêm nụ cười
Bên kia đường Cái có người
Trông sang hàng đá hết lời ngợi khen
Ơ ôi… “Nhà ở đồi / trên !”
Nhất Chi Vũ
(mừng người đã trở lại và,
tiếc người toan tính sẽ ra đi !… )
Soi Gương
Đầu ngày soi mặt
Còn biết nhìn nhau
Cũng mắt hằn sâu đêm khó ngủ
Dấu đời chung sự một khối sầu
Yên lặng
Một ngày trôi giạt về đâu ?
Những nỗi phù vân bám mặt
Thà ôm lấy thời gian
Và những điều mặc khải
Thế giới nào thu nhỏ lại
Chất chứa ý lời
Những nỗi bất lực khôn nguôi
Như đôi tay này ai lấy dây trói buộc
Chẻ đôi cuộc đời
Nỗi ray rứt vì thằng người còn khối óc
Đâu phải là bọn phường tuồng
Cơm áo tha phương
Khi sự sống có sức mạnh lịch sử
Làm hồi sinh quá khứ
Những công dân di trú
Nhìn nhau muộn màng, bồi hồi
Không nói thành lời
Đập bể gương soi
Những mảnh vụn tương lai
Như cuộc đời ngoài kia ai còn nhớ ?!.
Lê Anh
Chiếc Áo Rách
Bị bỏ nằm một góc
Len lén nhìn người qua
Nằm nơi khuất nhất trong nhà
Bâng khuâng tự biện bạch
Mình bị quên lãng
Cho đến một ngày
Tôi lục lạo tìm áo
Chiếc áo đã rách, không ai vá
Mà vá làm chi nữa
Cuộc đời riêng mình đã không như ý
Nó nát như chiếc áo rách
Thì dẫu có vá lành
Cũng chỉ là chiếc áo cũ
Sự sống hiện hữu nhọc nhằn
Nhưng thời gian đầy huyền bí
Tôi nhìn mãi chiếc áo
Như chưa bao giờ được nhìn thấy nó …
Lê Anh.
Lệ Trên Phím Sầu
Lời nhẹ như gió thoảng
Anh nói trong vô tình
Tưởng mây trôi gió cuốn
Mà ray rức lòng mình
Mà nghe buốt niềm đau.
Ngoài kia vầng trăng khuyết
Rồi mai trăng lại tròn
Nhưng ân tình diễm tuyệt
Sao làm giọt lệ tuôn ?
Hương tóc gió thu qua
Nghĩa đời chẳng phôi pha
Đóa hồng em trao tặng
Đã thay lời ngọc ngà.
Một mình trong thinh lặng
Giữa màn đêm bao la
Tiếc lòng mình trân quý
Sao gió cát xóa nhòa !
Em sẽ cố quên đi
Nhòa đèn đêm vàng vọt
Âm trầm buổi phân ly
Trên phím sầu mấy giọt.
Nước mắt giữ được gì
Sao lệ cứ tràn mi…
No comments:
Post a Comment