(1937-2006)
Bài thơ
Thế là tôi đã lấp đầy một hình chim
bây giờ cánh chim không còn là của
tôi nữa
nó là của mọi chiều không gian
của mọi màu đèn của mọi thành phố
của mọi làng quê
của những cành xanh của những cành
tím của cả những cành
không còn màu sắc
trên trái đất
bây giờ thơ của người đã truyền vào
mạch máu
tôi trả lại người cho sự sống
hay sự chết
đang tìm đường trở lại
đang vu vơ hỏi thăm những đường phố
khi những bụi gai đang chờ tôi
những giọt máu cũng đang chờ tôi nữa
ai sẽ ngắt những bông hồng đỏ thẫm
cho tôi
ai sẽ gạt đôi hòn sỏi làm đau thân
xác
ai sẽ trồng nơi tôi cây đời thẳng
đứng
và ai sẽ đem lại cho tôi dòng nước
ngầm
từng tưới đẫm hồn tôi
bây giờ
cánh chim mà tôi tự rót đầy
bằng những đêm nhung đen
bằng những ngày hồng thắm
cánh chim mà tôi đã trang sức
bằng những vòng âu yếm
và cả những nụ hôn thầm lén
cánh chim mà tôi đã vây bủa
bằng những lời yêu thương
cánh chim ấy không còn là của riêng
tôi nữa
Vĩnh biệt
Em không thể là người bạn đường của
tôi
Em không thể chia sẻ với tôi những
khát vọng thầm kín
Tại sao ta không thể nói thẳng với
nhau điều ấy
Lại loanh quanh bắt bẻ nhau về những
điều nhỏ nhặt?
Trên cõi thế này có biết bao kẻ ta
thương mến
Đã không thể cùng ta chung một đường
Nhưng có sao nếu những nụ cười của
họ ta vẫn gặp ở không trung
Và những bờ vai vô hình vẫn tựa vào
nhau trong xa vắng
Thơ là điều có thật nhưng tôi đã
hoài công tìm kiếm
Ở cõi đời kỳ quặc này đó em bởi sau
cùng tôi đã hiểu
Ấy là mồi nhử của cuộc sống để đưa
ta tới
Thơ muôn đời thơ vĩnh cửu không bao
giờ tìm thấy ở trần gian
Ở đây nỗi đớn đau là có thật nhưng
đền bù hạnh phúc
Vẫn là ở khóe mắt bờ môi – tạm bợ –
dù với nụ cười buồn hay kiêu sa
Em thừa biết trên trái đất có con
đường nào không chấm dứt
Kể cả con đường yêu kiều nhất của
mọi người chúng ta
Hạnh phúc tìm được chỉ là một mùi
hương thoảng qua
Còn lần khân ở lại trên mút đầu ngọn
gió
Kỳ cục kỳ cục hết sức kỳ cục:
Làn hương không thể hiểu lời ca đã
lịm tắt
Những giận hờn xé nát ruột gan...
Tôi không thể là người bạn đường của
em
Nhưng tôi cũng không thể
Quên đi những bờ môi quá dịu dàng
Đôi bàn tay e ấp
Chéo khăn quàng khép lại thật kín
Mái tóc ngắn hất lên
Để lại một làn hương phai dần giữa
phố phường đông nghẹt
Hà-nội của 5 g. sáng tiếng loa
Hà-nội của kế đó, rụt rè, rồi mạnh
mẽ tuôn tràn dòng thác người và xe cộ
Mãi tới thinh lặng của đêm sâu
Hà-nội của buổi chiều ta gặp nhau
Em là tiếng chim hót đầu tiên của
Sài-gòn hoảng hốt vào 2 g. sáng
Choàng dậy vì ánh hỏa châu và tiếng
nổ đạn bom
Rồi ngủ lại ngay sau đó
Em là cánh bướm giữa vườn rau xơ xác
Buông từ trời cao xuống: những cánh
hoa vàng hiếm hoi còn lại
Trên vườn cải đã tan hoang
Em là chiếc hộp cổ khảm xa-cừ
Chất chứa những nỗi niềm bí ẩn thèm
khát nhất
Gợi nhớ tới nụ cười bần thần héo hắt
của cha tôi
Khi người tỉa tót những cành hải
đường
Em là tất cả những châu báu còn lại
Của một quá khứ đắm say và không thể
nào quên
Cơn lũ tâm hồn vũ bão nhất
Còn tôi tôi chỉ là một người nhỏ
nhoi từ quá khứ xa xôi trở về trong giây lát để rồi lại sửa soạn lên đường
Như cha mẹ tôi anh chị em tôi đã vội
vã lìa bỏ quê hương
Tôi tôi chỉ là người may mắn nhất
trong bọn họ:
Đã tìm lại được chiếc hộp cổ...
Em là người ở lại nhưng không phải
là một kẻ lạ xa
Em cũng là của một thế hệ khác nhưng
thời gian đã bị...bác bỏ
(con đường của chúng ta lẽ ra đã rất
có thể là một
nhưng cuộc đời quái ác đã chia rẽ/
phân cách chúng ta...)
Xin hãy giữ gìn cẩn trọng ngôi nhà
em đang ở
Xin hãy tiếp tục sống tự lập với
niềm kiêu hãnh của riêng em
Vì em thuộc về kẻ có đủ sức để ở lại
Này Hồ Gươm là của em Chùa Một Cột
cũng là của em
Hãy ở lại với tiếng loa
Hãy ở lại với những đổi thay nhộn
nhịp trong quy định
Hãy phục vụ tốt ở bất cứ nơi nào em
đang phục vụ
Và hãy coi tôi như một trong những
kẻ lỡ cung đàn
Không thể góp tiếng với một dàn đại
hòa tấu
Trí huệ lớn – Vinh quang lớn
Xin hãy quên mau
Một cánh chim lẻ loi ngày mai đây đã
ở cuối trời
Vô vọng và tuyệt vọng
Một bóng mây góa bụa
Một tia nắng mồ côi
Một con tàu biệt xứ
Nhưng vẫn sống một đời
Vui
Vì đã một lần gặp em...
Trên cõi thế này có biết bao kẻ ta
thương mến
Đã không thể cùng ta chung một đường
Nhưng có sao nếu những nụ cười của
chúng ta vẫn gặp nhau ở không trung
Và những bờ vai vô hình vẫn tựa vào
nhau trong xa vắng...
Tưởng niệm
Trần Tuấn Nhậm đã chết
Thế Nguyên - Trần Trọng Phủ đã chết.
Nguyễn Khắc Ngữ đã chết
Nguyên Sa đã chết
Đỗ Long Vân mới chết
chết
chết
chết
chết tai nạn
chết bệnh tật
chết xa nhà chết ở nhà
chết như mọi người phải chết
chết như những người chưa chết cũng
sẽ chết
Những người chưa chết gửi lời chào
những người đã
chết :
Chết không phải là hết
chết là chết
Lời cuối cùng
không thể viết
lời vĩnh biệt
bởi lời chót hết
cũng là một khởi đầu
bất tuyệt
R.I.P.*
Có những kẻ vừa chợt cười chợt nói
đã biến đi trong khoảnh khắc vô tình
ở góc đường thường khi không chờ đợi
còn thấy được một bàn tay họ vẫy...
gót chân họ nhẹ nhàng như tà áo
đôi khi mềm như mái tóc dòng sông
nụ cười tươi và đôi mắt rất trong
còn thoáng hiện trong chiều vàng ảo
não
họ đứng đợi dưới mái vòm thiên cổ
hoặc đuổi theo khi mình chợt bước
nhanh
và buồn rầu trong tiếng gọi thất
thanh
như báo trước những điều mình lầm
lỡ...
hỡi chiếc bóng vừa nhìn tôi lần cuối
và theo tôi về dưới mái giáo đường
xin hãy khóc cùng tôi điều oan trái
và nghỉ yên trong tình mộng phi
thường.
No comments:
Post a Comment