Về xu hướng Dân chủ Xã hội cho VN
Lời kêu gọi thành lập một đảng mới
của đảng viên Lê Hiếu Đằng đang dấy lên những tranh luận về độc đảng và đa
đảng, về phương cách và khuynh hướng đấu tranh chính trị, về hiện tình và tương
lai Việt Nam.
Bài viết này mong làm rõ hơn con
đường xã hội dân chủ để xem con đường này có thích hợp với Việt Nam hay không?
Khuynh
hướng Dân Chủ Xã Hội
Ông Lê Hiếu Đằng cho rằng con đường
xã hội dân chủ như đường lối của Đệ Nhị Quốc tế và dựa trên chủ nghĩa Marx, đó
là điều thiếu chính xác.
Các đảng theo khuynh hướng dân chủ
xã hội Âu Châu về tư tưởng và phương cách họat động chịu nhiều ảnh hưởng của
Ferdinand Lassalle (1825–1864). Ông là người sáng lập Đảng Dân chủ Xã hội Đức
năm 1863 và là chủ tịch đầu tiên của tổ chức này
.
Theo ông nhà nước là tổ chức của mọi
thành viên trong xã hội. Để xây dựng xã hội mới thay vì đấu tranh cách mạng lật
đổ chế độ cũ, giai cấp công nhân phải tích cực cải cách xã hội cũ qua đấu tranh
nghị trường, đấu tranh giành quyền bằng phương thức bầu cử tự do.
Ngay sau đó năm 1869, Đảng Dân chủ
Xã hội Đức tham gia cuộc tranh cử tự do, với chủ trương không phân biệt nguồn
gốc của cử tri, cấm trẻ em lao động và cổ vũ sự độc lập của tòa án.
Mãi trên 30 năm sau, đến năm 1889
Engels và một số người khác mới đứng ra thành lập Liên Minh Quốc Tế Các Đảng Xã
Hội còn gọi là "Đệ Nhị Quốc tế". Liên minh này thu hút được một số
đảng xã hội, trong đó có Đảng Dân chủ Xã hội Đức. Nhưng vì không thống nhất về
tư tưởng chiến lược và chia rẽ về phương cách đấu tranh Liên minh này phải giải
tán năm 1914.
Chủ
nghĩa Marx
Theo Karl Marx lịch sử nhân loại là
lịch sử đấu tranh giai cấp và nhà nước là công cụ nhằm bảo vệ quyền lợi của
giai cấp thống trị. Từ đó Marx chủ trương giai cấp công nhân phải đòan kết lại
và phải dùng bạo lực cách mạng để đập tan bộ máy nhà nước cũ, xây dựng nhà nước
chuyên chính vô sản.
Tư tưởng Karl Marx vẫn làm trí thức
người Việt tranh luận
Tư tưởng Marx kết hợp với phương
cách tổ chức Đảng Bolshevik của Vladimir Lenin đã dẫn đến cuộc vũ trang cướp
chính quyền tại Nga vào tháng 10 năm 1917. Khi đó nhiều người tin rằng “cách
mạng vô sản” sẽ nhanh chóng lan sang nước Đức và các quốc gia Âu châu, nhưng sự
việc đã không bao giờ xẩy tới.
Năm 1919, Lenin phải cho thành lập
Đệ Tam Quốc Tế nhằm “xuất cảng cách mạng vô sản”. Nhưng cũng không như Karl
Marx tiên đóan, giai cấp công nhân chưa bao giờ đứng lên giành chính quyền. Một
số quốc gia đã trở thành các quốc gia cộng sản lại do thế chiến thứ hai hay do
các cuộc nội chiến xẩy ra.
Để xây dựng chủ nghĩa xã hội kiểu
Marx, một nhà nước chuyên chính và tòan trị đã xây dựng tại Liên Xô và các quốc
gia cộng sản: nhà tù, đàn áp, khủng bố, đói kém và chiến tranh. Cũng chỉ vì sai
lầm đấu tranh giai cấp kiểu Marx Phong trào Cộng sản đã khiến hằng trăm triệu
người thiệt mạng và hằng tỷ người bị ảnh hưởng thể xác hay tinh thần.
Mặt khác chủ nghĩa Marx là tước bỏ
quyền tự do cá nhân, đặc biệt là quyền tư hữu, nên hầu các nước theo cộng sản
dân chúng đều sống trong nghèo đói, bất bình đẳng, bình quyền. Năm 1989 người
dân các nước Liên Xô và Đông Âu đã phải đứng lên để giành lại chính quyền. Hiện
chỉ còn vài quốc gia theo cộng sản và tất cả đều đang trong tình trạng khủng
hỏang tòan diện.
Trong bài diễn văn kỷ niệm 150 năm
thành lập Đảng Dân Chủ Xã Hội Đức, ngày 23-5-2013 vừa qua, Tổng Thống Đức
Joachim Gauck đã nêu rõ sự khác biệt giữa khuynh hướng dân chủ xã hội và Phong
Trào Quốc Tế Cộng sản. Ông Gauck nhận xét “Những đảng viên Dân chủ Xã hội đã
giữ vững lý tưởng tự do, công bằng, đoàn kết và quyết tâm chống lại những ai đi
ngược với tự do và cổ võ chiến tranh.”
Rồi ông so sánh: “Phong trào Cộng
sản Thế giới đã quyết định khác và tất yếu đã dẫn tới những hậu quả khốc hại.
Nó tạo ra một giai cấp mới của những người cai trị để thay thế giai cấp cũ nay
không còn quyền lực. Ở đó những người lao động uổng công chờ đợi tự do, công
bằng xã hội và hạnh phúc!”
.
Khởi
đầu bằng tự do
Tự do và bình đẳng là hai mục tiêu
mà nhân lọai luôn muốn đạt đến. Nhưng tự do đến một mức độ lại tiêu diệt bình
đẳng của các cá nhân các nhóm khác trong xã hội.
Ngược lại mọi thành viên xã hội nếu
ai cũng như ai, sẽ mất đi động năng khích lệ phát triển xã hội, thăng tiến xã
hội sẽ bị chậm lại thậm chí bị kéo lùi.
Dân chủ vừa là mục tiêu, lại vừa là
phương tiện để cân bằng giữa tự do và bình đẳng.
Từ đó các xã hội dân chủ phát sinh
hai khuynh hướng chính trị: tự do và xã hội. Những người theo khuynh hướng xã
hội cổ vũ và đấu tranh cho sự bình đẳng: bình đẳng trước pháp luật, bình đẳng
về quyền lợi chính trị, kinh tế, giáo dục và xã hội, bình đẳng về nhân phẩm và
giới tính.
Các đảng dân chủ xã hội sử dụng nghị
trường Quốc Hội, truyền thông tự do và hệ thống chính trị để tranh luận và tìm
sự ủng hộ cho chiến lược và chính sách từng thời điểm.
Họ đấu tranh không theo chủ thuyết,
không dựa vào ý thức hệ, mà hướng đến phục vụ con người, hướng đến sự phát triển
hài hòa giữa kinh tế và xã hội, sự tái phân phối lợi ích quốc gia tạo công bằng
cho mọi thành viên trong xã hội.
Các đảng thắng cử sẽ có cơ hội để
thực hiện các chính sách thính hợp với hòan cảnh đất nước trong từng thời kỳ.
Nhờ đó xã hội càng ngày càng trở nên tiến bộ, đời sống dân chúng được cải thiện
và đất nước mỗi ngày trở nên tốt đẹp hơn.
Trong khi ấy chủ nghĩa Marx chỉ là
những lý thuyết không tưởng, không thể làm căn bản để đề ra các chiến lược, các
chính sách có thể thuyết phục được cử tri nên trên thực tế không một đảng chính
trị nào sử dụng nó trong cuộc đấu tranh nghị trường.
Từ ý thức nói bên trên ông Đằng nhận
định rằng theo con đường xã hội dân chủ là chỗ dựa vững chắc ở bạn bè quốc tế.
Thực ra các quan hệ quốc tế không đơn giản như thế.
Rõ nhất là Tổ Chức Quốc tế Xã hội
Chủ nghĩa (Socialist International) gồm 143 các đảng chính trị theo khuynh
hướng xã hội thuộc 140 quốc gia trên thế giới, không có sự hiện diện của Đảng
Cộng Sản Việt Nam.
Tại Âu châu, các chính phủ Âu Châu
hầu hết do các đảng xã hội trực tiếp cầm quyền, nhưng đa số lại không ngừng lên
án vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Thụy Điển còn công khai ý định đóng cửa Tòa
Đại Sứ tại Hà Nội.
Tháng 7 vừa qua Bộ trưởng Ngoại
giao Úc Bob Carr, thuộc đảng Lao Động công khai yêu cầu giới chức cộng sản
phải trả tự do cho ba người hoạt động công đoàn, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng
Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương.
Ông Bob Carr cho biết: “Chúng tôi
đặt nặng tầm quan trọng cho việc bảo vệ quyền tự do lập hội và tự do thành lập
công đoàn”
.
Quá
khứ và hiện tại
Như đã trình bày bên trên những
người đấu tranh cho tự do chính trị và bình đẳng xã hội đều có thể xem như
những người theo khuynh hướng xã hội. Lịch sử phát triển chính trị tại Việt Nam
đang được viết lại.
Gần đây ông Hà Sĩ Phu và một số
người khác cho rằng Cụ Phan Chu Trinh là người đầu tiên mang khuynh hướng dân
chủ xã hội vào Việt Nam. Nhưng theo tôi khuynh hướng này có thể trước đó đã
được những người Âu Châu trực tiếp giới thiệu vào tầng lớp trí thức tại Việt
Nam.
Chúng ta biết đến tên Đảng Dân chủ
và Đảng Xã hội nhưng các tài liệu về 2 đảng này quả thật hiếm hoi. Theo Bản
“Báo cáo về công tác mặt trận tại Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương Đảng lần
thứ IV (25 – 30-1-1953)” thì hai đảng do Đảng Cộng sản “xây dựng”.
Trước năm 1952, riêng tại Liên khu 5
Đảng Xã hội đã có hơn 3.000 đảng viên và đa số là những người trí thức. Đảng
Dân chủ có cơ sở khắp nơi, số lượng đảng viên lúc cao nhất là gần 3 vạn, đa số
là nông dân hay tiểu thương.
Nhưng vì thiếu kiểm soát nên Đảng
Cộng sản không thực hiện ý định đã đề ra. Để sửa soạn tiến hành Cải cách Ruộng
đất và để có thể trấn an các tầng lớp trí thức, nông dân và tiểu thương, bản
Báo Cáo cho biết hai đảng cần được tổ chức lại.
Trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất, đảng
viên của hai đảng nói trên chịu chung một số phận với đồng bào miền Bắc nên gần
như tan rã, và đã thực sự bị Đảng Cộng sản giải tán năm 1986.
"Sẽ không ai chấp nhận ý kiến
của ông Đằng thành lập một đảng chỉ với mục tiêu góp ý cho đảng cầm quyền được
hoàn thiện hơn."
Trong đấu tranh giành độc lập, chỉ
từ 1939 đến 1945, Phật Giáo Hòa Hảo một tôn giáo lấy dân tộc làm nền tảng đã
thu hút được hằng triệu tín đồ. Trong khi đó Đảng Cộng Sản với chủ nghĩa quốc
tế ngọai lai chỉ có được chưa đến 5.000 đảng viên.
Do hoàn cảnh đất nước, may ra chúng
ta chỉ biết đến Giáo Chủ Hùynh Phú Sổ đã sáng Phật Giáo Hòa Hảo, ít người biết
Đức Thầy còn sáng lập Đảng Dân chủ Xã hội vào ngày 21/9/1946.
Dân Xã Đảng hiện vẫn công khai họat
động tại hải ngoại và trong nước Đảng vẫn âm thầm sinh họat với cụ Lê Quang
Liêm là người được lãnh đạo.
Trong khi ấy Luật sư Lê Hiếu Đằng
cho biết ý định muốn nhập chung tên của hai Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội thành
tên của đảng mới nên suy nghĩ của ông khó có thể thuyết phục được những người
muốn thực sự dân chủ hóa nền chính trị tại Việt Nam.
Có chăng chỉ là khuynh hướng của
những người đang muốn từ bỏ tư tưởng cộng sản để từ bỏ Đảng Cộng sản.
Ông viết lời kêu gọi trên giường
bệnh, có thể ngầm ám chỉ cơn bệnh của Đảng Cộng Sản, của chế độ cộng sản hay
của cả dân tộc Việt Nam.
Tóm lại, khuynh hướng của ông Lê
Hiếu Đằng chưa phải là khuynh hướng của người dân chủ xã hội.
Điều mà các đảng xã hội và chính phủ
các quốc gia dân chủ cũng mong muốn là Việt Nam có tự do, có dân chủ, có đa
đảng chính trị thực sự.
Sẽ không ai chấp nhận ý kiến của ông
Đằng thành lập một đảng chỉ với mục tiêu góp ý cho đảng cầm quyền được hoàn
thiện hơn.
Ôn lại lịch sử để rút ra bài học:
một đảng chính trị mới muốn vững chắc cần có tư tưởng chỉ đạo, có mục tiêu và
mục đích rõ ràng, và phải độc lập với Đảng Cộng sản.
Bài viết của ông Nguyễn Quang
Duy, Melbourne, Australia phản ánh quan điểm riêng và lối hành văn của tác giả,
nguyên chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Canberra và phó chủ tịch Cộng
Đồng Người Việt Tự Do tại Úc Châu.
No comments:
Post a Comment