Sunday, July 7, 2013

LÊ VĨNH TÀI VÀ THƠ

 
 


  Lê Vĩnh Tài suy tưởng về thơ như kẻ mộng du lạc giữa im lặng và vô ngôn... Khi cánh cửa của mật ngữ vừa hé mở, thi sĩ bước ra và chạm mặt vào bức tường của thực tại câm nín. Bị kẹt trong không gian ngạt thở ấy, nhà thơ biến lời nói thành dưỡng khí để tự nuôi sống từng khoảnh khắc ... cho đến khi biến mất.    
 
 CHÂN  PHƯƠNG             
1.

thơ như những dấu chân của nàng trên cỏ, nó tạo ra sự ướt át của đêm...

2.

thơ như căn lều giữa cánh đồng, bước vào trong gió sẽ ngả lưng...

3.

thơ hay có quyền dễ hiểu, nên thơ khó hiểu cũng có quyền hay...

4.

thơ bỏ chúng ta đi, khi sự rồ dại không còn có ích...

5.

nếu thơ là một đám mây thì thi sĩ là cơn gió, nó có thể làm rách chiếc áo choàng của nàng và làm nàng khoả thân...
nhưng cuối cùng thì mây vẫn bay

6.

thơ thì thầm, thì thầm, nhỏ dần, nhỏ dần... cho đến khi biến mất

7.

khi thi sĩ kiệt quệ, thơ mập lên giống mấy bà vợ...

8.

thơ lay chuyển những câu hỏi, đòi hỏi phải trả lời như cái chết...

9.

cái chết của cái chết, đó chỉ là sự tắt đi của ngọn nến trong gió.
cái chết của sự sống, làm thơ lo âu...

10.

đến câu thơ cuối cùng, thơ mới kịp ngước mắt nhìn lên cao...

11.

đêm đóng vai bóng tối, thế giới đóng vai giấc ngủ, thơ đóng vai giấc mơ... cho đến khi mọi thứ biến mất...

12.

những dấu chấm... như ngày tháng lang thang của thơ

No comments: