Friday, July 26, 2013

Tuệ Nguyên

Trường ca “Khúc tấu rối bù” 
trích đoạn

 Om là một từ không có nghĩa trong tiếng Chăm, khi đứa trẻ tập nói nó nói om om và ở trường ca này, nó được dùng như một danh từ chỉ những cái không rõ rệt. Ví như nỗi buồn, nỗi khắc khoải, bức xúc và phẫn nộ của nhân vật trữ tình (lúc xưng tôi, tao lúc xưng gã, khi lại xưng nó, thằng...) trước rác rưởi, bất công, cái ác và nhất là cái đạo đức giả đang như là một cản lực của tuổi trẻ mà nó không hiểu thật rõ vì sao. Nhân vật trữ tình không thật rõ nên chỉ om om trước nhiều điều, nhưng với chúng ta, chúng ta sẽ đọc từ đó một thông điệp...

giấc mơ. giấc mơ
giấc mơ trôi vào giấc mơ
ta hóa thân
thành
những giấc xa lạ...

1.
khi lượm lặt mọi hình thức sống về treo khắp căn phòng
tôi buông sấm ngữ về con đường để ký thác đời mình
với bộ óc vừa khai hoang

trái tim mở toang
tôi mơ ảnh về dáng đi và gốc rễ
hồn nhiên và vô tư

tôi chạy lòng vòng và lắc lư
dáng đứng mình trước hố hầm đầy rác, và những

con vật truyền nhiễm
hệ lụy với nó
nuốt chửng nó để nôn mửa
nghiệm sinh một đời hoang
giữa cõi khốn quẫn

dục tính ăn vào máu, đục khuết óc não
tôi

một thằng chàm
đốt lên ngọn lửa soi tìm đám ma hời
bằng lời vọng kinh lâm li

phận người xói
tôi đưa tay quơ tìm vết sẹo đằng sau mình

hụt hẫng
nâng hai tay lên trời
tôi hú
“hỡi siva! đấng thánh linh của những linh hồn tội lỗi
hãy nhảy đi
trong giai điệu nhịp nhàng
để lần theo gót chân người con chẳng thấy đời sống hoang vu quá”

lũ gió nhảy cóc
bỏ lại vòm trời đầy mây đen trên mái đầu tôi
bỏ lại chút khí trời vây quanh sự sống tôi
bỏ lại những hạt bụi bám trên khuôn mặt tôi
bỏ lại một mớ bòng bong của ánh sáng bảy màu trong đôi mắt tôi


tôi cũng học cách nhảy cóc
nhảy qua cái bóng tôi
nhảy qua mọi hệ lụy quanh tôi
nhảy qua khỏi con đường tôi đang đi
những con đường mà tôi mãi diễn và mãi đi tìm
cái không đâu


cùng đích
tôi nhảy qua thùng rác
nó như một cái hốthẳm
hứa hẹn sẽ chôn sống mọi chuyến du hoang
hứa chôn cả tôi.

2.
để thiết tưởng về tình đời
bằng niềm tin nhẹ dạ
tôi vay gom từng nỗi muộn phiền riêng
bôi trơn cơn trầm luân và nỗi ám ảnh
ở nơi mà sự sống vẫn nổi chìm trong bí ẩn

về làm cuộc yên vui

dù sự thất vọng đã lắng sâu trong đáy mắt
với niềm tin đơn điệu 
đứng trước tôi
những xiềng xích mang yếu tính của trò đời không thể

cài và cởi
tôi chẳng thể lẩn trốn
tôi cũng chẳng thể thốt những gì tôi đã sống và trải
mà chỉ có thể ngân lên bản hoan ca để vơi đi nỗi hoang mang


khi chỉ biết mình chẳng thể là cứu cánh cho một niềm tin nào hết
khi chỉ biết mình chẳng thể phủ minh kiến cho bao xác hồn và

thứ rác rưởi đã bốc mùi thối rữa bấy lâu nay được nữa
tôi cứu vớt tôi bằng những cơn bốc đồng
đập nát và phân mảnh trong tôi
một mảnh trôi dạt về cõi riêng, khơi nỗi nhớ
tôi nhớ về thuở ấu thời và câu chuyện bà kể

khi soi mình ở nước giếng nước quê nhà
giếng nước kể về triết lý sống và phận người

hữu-thể-vô-thượng
nỗi cô đơn đã bao trùm thế giới tôi
tôi sống như thể vơi cả chuyến đi/về

vơi đi cả nỗi cô đơn và chuyến hành trình về đó
khi giọt máu vẫn còn lăn/trái tim vẫn đập

khi nỗi sợ vẫn muốn tước đi cái quyền mà tôi đang dự phần từng ngày
tôi bận tâm đến thời gian ngắn ngủi và dài hạn
tôi ngoảnh mặt với sự sống để rước theo sự kiên định nhất thời
trong khoái lạc

trong u mê
trong lọc lừa
để ngã gục trong một số phận đã ước định


thản nhiên mà nói về điều không thể hoán đổi
dấu hiệu về cái chết phô trần những khuôn mặt tái mét

trong thoáng chốc đã thật sự làm tôi run sợ
dù nỗi sợ về nó luôn làm mọi thứ mất thăng bằng
tôi vẫn phó mặc đời trong trò chơi may rủi
bởi, với tôi
đời sống chỉ là một chuyến du hoang

tôi, một đứa con hoang của tộc chàm
dự định sẽ nằm trên giàn hỏa
bay theo làn khói.

3.
trên nửa con đường trở về với chính mình
mặt đường hấp hối nằm trơ lỳ chờ chết
bước chân tôi mỏi mệt
thân xác tôi rã rời
trong sát na tôi phóng tầm nhìn vào khoảng trống
tìm nơi yên nghỉ
nhưng chỉ nghe tiếng thở dài

muốn trút bỏ khối vô hình nặng nề
trong đầu óc
những toan tính thường nhật
những ngôn ngữ gày còm rống rên vỡ nốt
những triết lý cùn nhồi sọ thành đống bấy lâu
những hình hài đông cứng của quá khứ
những mảng chói loá mù loà của thế giới trước mặt

thế giới của sợi và màng
thế giới của những biểu tượng và vách ngăn
thế giới đang tạo tác và tuôn thải
sẽ chất thành đống
muốn tâm không động đậy

tôi trả tất cả với vẻ hờ hững chẳng muốn thống kê lại
để mọi sợi dây trói buộc tôi bấy lâu nay
tự gỡ rối và đứt
để nhẹ tõm thân người
để nhẹ tõm cả mọi thứ xung quanh

tôi gột rửa chính mình
chỉ thấy rác và rác
dường như, tất cả ra đi chỉ riêng tôi ở lại
mọi thứ nằm chết lê liệt bỗng vù vù dịch chuyển
phục sinh vẻ thơ dại bắt nhịp lại từ đầu

tôi thấy mọi thứ đều có tiếng nói
dù có vẻ rất vô nghĩa
khi hồn nhiên nhìn mọi bất tận co cụm về rất gần
không va chạm thứ bậc
không hình dung nó như ngoài nó
không bất bình với những nghịch lý
không có những lầm lẫn bên thềm ảo tưởng
không có dấu chân của những kẻ khổng lồ

và cũng không có một đống ngổn ngang
thứ tôi dùng rồi vứt
tôi cài rồi cởi bỏ
tất cả chỉ là những hộp khoá
còn tôi, chiếc chìa để mở và thốn vào

nỗi niềm của tôi
thế giới của tôi mở toang
chẳng thiết tưởng điều chi
chẳng dây dưa với những thứ khác
những điều không đâu hay sự chết sống ở đây đều phi nghĩa lý

bóng tối và ánh sáng là một
như một chỉnh thể trong tôi


đó, chính điều đó khiến tôi càng thêm rối trí.

4.
bắt rễ từ con mắt mù lòa
tôi quán triệt mọi giá trị cổ hủ đang đông cứng

dưới móng vuốt của một lực lượng khủng bố và cướp bóc
bài học vỡ lòng khiến tôi biết lọc lừa 

biết nếm mật
biết hút máu, hút mỡ, hút tủy
tôi đã béo mập
tôi đã nghiện ngập
ở chính cái nơi viện cớ và mưu mô ôm hôn nhau
ruồi vẫn bu đầy ghế bàn chức quyền
mối vẫn đục khuết đầu óc đầy tà dục

ôi loài đỉa, muôn đời vẫn hút máu
vọng mãi trong thế hệ bỏ đi
sự tổn thương vang mãi những âm sắc không lời
kẻ phản bội hóa thân phù thủy
nhận thiên chức cầm cây chổi bay
treo tuyệt vọng như dấu chấm lặng

tôi chẳng thể mày mò sợi dây thòng lọng nào để treo cổ
tôi vẫn dính chật vào... cuốn theo
vẫn triền miên trong vũ khúc huyễn hoặc
thời đại kích thích dục tính nơi con người
tình người lỡ nốt, thi sĩ già lẩm cẩm làm

rơi rớt đâu đây vài câu thơ lẻ
trên tấm thảm bị rách nát

bàn tay sát nhân xô lệch cán cân thời đại

chả còn ác ý gì thêm
trong việc cứu cánh cho cuộc người trước cám dỗ
cái mà tôi vẫn dự phần để lượm lặt, săn bắt

tôi quất vào mình
với thái độ dở hơi kệch cỡm
chỉ thẳng vào những điều dễ phạm thánh


"mày, hãy nhìn vào đống cứt của mày đi!"

5.
khi chỉ có bóng đêm vây quanh
om đốt lên từng que diêm để soi lại khuôn mặt mình

tụng ca về chuyến buôn
về đôi môi thâm đen với mảnh tình trần côi cút
về cặp mắt u buồn với lớp bụi đã bám chật
về nét mặt rám nắng với vết hằn miền khắc khoải

về những vầng trán đang gợn sóng với mối lo toan thường nhật

niềm kiêu hãnh mọc lên từ nỗi cô đơn
từ quá khứ vô hình
đã cho phép om
tụng ca về cuộc đổi chát

tụng ca về áng mây đen lờn vờn trên mái đầu
và con đường đầy sương mù om đang bước
tụng ca về mặt trời giả tạo và đấng mù lòa cố chăn dắt
om tẩm dầu lên mười ngón tay mình đốt soi
tìm lại khuôn mặt
khuôn mặt bị thời đại giậm đạp qua
lớp vữa khô nứt
tiếng tụng gõ đã khiến mọi thứ rơi rụng
chìm nghỉm trong tâm tối
ôi pô yang, đêm nay
chỉ một que diêm cuối

cũng đã đủ để cho om đi nốt quãng đời còn lại
trò chơi đánh đổi sẽ không được nhắc tới nữa
dù nỗi ám ảnh vẫn vây quanh om.

___

* pô yang (tiếng Chăm): đấng chúa trời

6.
ngày không lễ
gió thổi qua đồi trầu
gã l[th]ang hành hương gập đôi gối trước đền tháp pô klaung girai
xác tín mình là chàm
còn hơn thế nữa
gã còn tự hiến tế mình - dâng lễ

gã giữ hơi thở bằng những kỉ niệm
thứ duy nhất được gã xếp ngăn nắp trong kí ức
gã, kẻ vắng mặt trong thời đại mất mát
thời đại những gã khổng hồ cắm sừng húc nhau
gã không được phép nói về sở thích, ước muốn hay những ý nghĩ riêng
gã không được phép vuốt ve cái bóng đêm luôn trùm lên đầu
lúc thoi thóp
gã cũng không quyền giải bày hay nhấn nhủ điều gì
có lẽ, đó là lần cuối cùng gã được tự do hành lễ
quỳ lạy kut that, yang lapang, kalan bimong
bởi nay mai mọi thứ bị cấm sạch

mọi người đều khuyên bảo gã
đừng đánh bóng mình quá
kẻo mọi thứ trôi tuột khỏi tầm tay đấy

gã nhìn họ đến và đi như bóng ma
bởi họ bận rộn với cuộc hành trình tìm cái thây
họ nói, gã có tư cách gì để đòi làm người
họ nói, gã có địa vị, quyền lực gì mà dám phát ngôn
họ vẫn luôn quẩn quanh gã, những câu nói như sợi xích
doạ buộc, trói cuộc sống của gã

gã nhìn họ, những con người lao động chân chính tự hào được phục vụ
gã ngắm họ, bởi họ hứa sẽ giải phóng ước mơ gã trong ngục tù đời họ
họ đấm ngực huênh hoang khi được khen thưởng, được công nhận,
được tán dương và tung hứng

gã vẫn nhìn - nhìn thẳng vào những con người không bao giờ say xỉn
không bao giờ gây sự ồn ào
không bao giờ dám công khai điều gì cả
bởi bọn họ, bị bóp nghẹt bằng sự đe doạ và hứa hẹn
còn gã, một ẩn số
trong một đêm cố giải mã mình đã nhoè nhoẹt trước thời cuộc.

7.
phải chăng loài người đã có lý?

hôm nay và ngay tại đây
giữa bốn bức tường trong căn phòng khóa chặt
tôi muốn thông báo rằng
tôi đã đi lạc
ngoài ra
chỉ có những con đường và vài dấu vết

ở chốn này
tôi phải chung chả với một khối người trên một con tàu lớn
đang hành trình
hành trình vào cõi lạc
dù ở chốn này có đủ mọi tiện nghi bởi tranh giành, cướp bóp được
có cả trật tự và bảo an được thiết lập vì điều đó

đi trong cõi lạc
cũng có con đường mòn

đi trong cõi lạc
muốn sống tôi phải cộng sinh
phải ký sinh
và, phải sống như kẻ mộng du
làm gì không cần thiết
nhưng phải làm
và sống cho tới chết

đi trong cõi lạc
vô nghĩa cũng có nghĩa
phi lý cũng có lý
tôi vin vào để sống

đi trong cõi lạc
tôi cũng phải có niềm tin để sống
sống và hướng đến vực thẳm
những vực thẳm dạy trò bay nhảy

đi trong cõi lạc
tôi phải tự trói buộc mình vào đó
để vướng bận với màn diễn tháo gỡ, giải thoát

đi trong cõi lạc
nếu không muốn bị thất lạc lần nữa
tôi phải học thuộc, phải ghi nhớ những dấu hiệu,
những biểu tượng
để đi và về
để sống và chết

đi trong cõi lạc
tôi chỉ đi lòng vòng
không bao giờ đi xa hơn
không bao giờ đi ra khỏi

cõi lạc, cái nôi của tôi
cõi lạc, mê cung của tôi
cõi lạc, lâu đài của tôi

nhưng, ở đâu đó rất gần
tôi nghe tiếng gọi thầm

“hãy đi và cố thoát ra ngoài”

8.
tôi là chiếc lá non mới nhú
khi tôi thấy các anh chị âm thầm rụng xuống đất
nằm im bất động

bọn lao công quét
mưa bầm dập
gió cuốn đi
tôi suy tư về mùa màng lạ lùng đi qua

gió, tên lãng du muôn đời

tràn về từ miền viễn xứ
gieo quanh tôi
những ngôn từ thì thầm ngọt lịm
những lời mời mọc dịu dàng cùng bay cao/xa
những tiếng hú hoang
những im lặng rùng rợn

và cả sự dọa nạt
tôi chỉ biết quanh tôi

có những chú chim sẻ nhảy nhót
săn tìm loài sâu nhỏ
giống loài đang bò trên mình tôi, đục khuết
giống loài muốn giết mòn tôi
từng ngày

dù là thế tôi vẫn thích trang điểm, làm dáng
tôi hứng từng giọt mưa
tôi trò chuyện với những giọt sương

bóng đêm vây quanh im nghe tôi thở
mặt trời soi rọi từng nét gân guốc tôi
và mọi thứ đều trôi đi lặng lẽ
để vào một ngày đẹp trời
vẻ già nua đến với tôi
tôi thấy mình đổi màu và mỏi mệt
gió lại đột nhiên ghé ngang qua
các thế hệ tôi vui nhộn rời cành và cuốn bay

riêng tôi

rơi và xoáy
trầm nhẹ mình xuống dòng suối
trôi trong cô độc
chẳng kịp mục nát để là một nấm phân cho gốc rễ.


9. bởi mọi sự nơi mi đều bí mật
om trở nên huyền bí...

*
truyện om kể
những phế tích gặp nạn và các loài sâu bọ, mối mọt
có cả kẻ khuất mặt đang nghe

ta nghe om bằng giọt máu lăn trong thân thể
ta nghe om bằng tiếng rền hỗn tạp trong tâm trí
ta vẫn ngồi nghe
cả khi cuộc sống vo tròn hay nhào nặn ta
ta vẫn ngồi nghe
cả khi om cười người đời hay om khóc phận om

nhưng khi tự thuật lại
ta chiêm tinh về chiều sâu của đôi mắt
nơi bóng tôi đồng lõa với ánh sáng nuốt mất con người

những giấc mơ bắt đầu đan dệt số phận
ta dự phần và
đánh rơi từng hạt bụi

hôm kia
có bầy bướm bay ngang đầu
ta nghiêng người lặng nhìn một rừng hoa úa tàn

hôm qua
những con chim hót trên đầu ta
đập cánh bay
ta cô đơn suy tư về khoảng trống

còn đêm nay
ta mơ thấy ta trò chuyện với kẻ xa lạ
có nỗi niềm không đáy vẽ lại hình hài ta

om, truyện om kể chả là gì cả
nhưng trước hơi thở của giống loài đang đục khuết om
trong ngột ngạt ta vẫn im hơi nghe.

***
truyện om kể
những văn tự phơi mặt câm lặng trên bia đá
và xứ sở bóng tối

có cả ma và thần đang nghe
ta nghe om bằng hơi thở tâm linh
ta nghe om bằng sự bất an và nỗi lòng xao xuyến
ta vẫn ngồi nghe
cả khi đó là lời nguyền kinh khủng nhất hay chỉ là lời nhắn nhủ
ta vẫn ngồi nghe
cả khi ma lực của nó khiến ta bật cả quá khứ khỏi thời gian

nhưng khi tự thuật lại
ta chỉ muốn ngủ trọn nơi ta.

***
hỡi om
hãy ngân lên thành tích của om
ở nơi chốn không có bóng tối và các sắc màu nào khác
nơi ấy chỉ có sự trống không và vô nghĩa

om kể đi
ta vẫn đang nghe om.


10.
*
tôi đu mình trên xiềng xích quá khứ
xung quanh là khoảng không

bởi gánh nặng
tôi cắt đi chính mình
làm rớt một nửa xuống một thùng chứa

phần còn lại
không cần giấu giếm
tôi ló dạng ra ngoài không trung

tôi, như một vệt đen đang di chuyển trong chuyến tạm
ôm giấc mơ nửa tự do

rong chơi
nghe giọt máu mình nhỏ từng giọt xuống

chạm vào nền hư vô.

**
tôi là cây chổi
nhiệm vụ của tôi là
quét
quét rác
quét sạch rác

tôi quét rác, từng ngày, từng giờ, từng phút
từ trong nhà của một anh nông dân đến những thành phố lớn
từ một cơ quan thôn làng bé nhỏ đến dinh của các lãnh chúa
từ đồng bằng đến miền cao
từ ao hồ nhỏ đến đại dương xa xôi
tôi vẫn làm việc miệt mài với niềm tin rằng,


"mọi nơi sẽ luôn sạch sẽ."

ấy thế
tôi quét luôn kí ức nhân loại
quét cả tuổi thơ và bóng ma lờn vờn trên mái đầu tôi
cho đến một ngày khi tôi tự vấn, rác là gì
thì có đôi bàn tay ném tôi vào sọt rác

và, tôi - là rác
sống một đời sống

của rác
thứ bị vứt
thứ bị chà đạp, coi khinh

bởi có khả năng truyền nhiễm
tôi vẫn nhìn những cây chổi đang làm nhiệm vụ
quét
quét rác
quét sạch rác
quét chính nó.


*
khi chôn tuổi thanh xuân dưới đáy cốc
tôi gom từng hạt rượu về ái ân
và thất tình
và ngoi lên mặt cốc lênh đênh

trôi
giật mình rồi lại tiếp cơn mơ
tôi thấy mình thoát ra khỏi cốc
đi vào đời sống thực


mà vẫn cứ say.


***
ừ, tôi say!

11.
cuộc đời này
tôi muốn vung tay đập vỡ những gì bày trước mặt
để vẽ thế giới cho riêng mình

tôi muốn quơ tay quậy đùa với ngọn lửa
đốt cái tầm mà tôi luôn ngoái và hi vọng
dù bỏng rát nhưng

tôi vẫn trố mắt nhìn những mảnh vụn và đám tro tàn
cười hả he
sinh ra từ một lổ hỏng

tôi ngụp lặn người trong đó
tôi với tới mạnh mẽ
tập tễnh với mạnh mẽ
trống không với mạnh mẽ
cô đơn với mạnh mẽ
lạc lõng với mạnh mẽ
và, xa lạ với mạnh mẽ
sức mạnh với tới đủ để tôi đứng lên nhìn rõ

khuôn mặt kẻ vắng mặt
kẻ phụ tôi, kẻ chối tôi

kẻ chấp nhận tôi, kẻ thương hại tôi
kẻ góp phần làm tôi hụt hẫng và đảo điên

kẻ nâng tôi lên, kẻ đạp tôi xuống
phận tôi là lang thang trên triền sông
cái dòng sông hứa hẹn chôn sống tôi
cái dòng sông hứa hẹn sẽ cuốn tôi đi

trôi và chìm vào tâm tối
im hơi
tôi bật nhẹ âm thanh làm vơi đi niềm khắc khoải
thường thì mỗi khi vào mùa mưa
ngắn ngủi thôi trên dải đất miền trung
tôi thét gào với cơn lũ
vắt kiệt sức mình thách mọi sức mạnh

trong cơn mê
tôi nghe con sóng vẫy gọi tôi
hãy lang thang
hãy lang thang trọn mùa

tôi nghe
dòng nước thì thầm với tôi
hãy dịu dàng
hãy mạnh mẽ
hãy lấp tất cả những vùng trũng
hãy cuốn phăng tất cả những nhơ nhớp
quên bẵng tất cả đi
để trôi và chìm vào miền lặng

tôi kẻ vực dậy, đi.


12.
chảy siết qua con người y
dòng chảy của những con chữ
dòng mà y cố nặn tạc cảm xúc
thứ cảm xúc đã tê liệt độ run
thứ cảm xúc đã chai sản bề mặt
thứ cảm xúc đã cóng lạnh sau mùa suy tư


đêm nay
bất chợt trương phình về kích cỡ và trọng lượng
đè lên con người y
một sinh linh cụt què
bởi đã cố nhai ngốn ngấu những con chữ
nhai nghiến những khoái cảm dục vọng mà loài người

đã giậm đạp qua
nhai cấu cả cái xác chết đang ì ạch trong y

y không còn tỉnh nữa, chỉ đong đưa như con lắc
y quơ tay níu lấy điểm dừng

y cố vớt lên những thứ đang chìm nghỉm
… y cố lay nó thức
y cố truyền hơi ấm cho nó

làm gì thì làm, tao phải khiến chúng mày dịch chuyển theo tao,
 y lảm nhảm
để cứu vớt cho một niềm tin
y đã hé môi cắn nát một đời sống
đời sống của y

dường như, ngay lúc này đây

y muốn tôi chứng kiến
những con chữ béo lên vì khối mỡ tích lâu ngày
trong một lần đói khát
đã nuốt chửng y như thế nào.



13.
chúng tôi không có bảng chỉ dẫn
nên chúng tôi bơi trong hỗn mang


ừ, chúng tôi yếu kém về trình độ
chúng tôi không có chuyên môn
chúng tôi bị lệ thuộc

chúng tôi bị bóp cổ, đè đầu
chúng tôi sắp mất dạng, sắp chết
bởi chúng tôi không có quyền lực
cái quyền để chúng tôi phát ngôn làm người để sống
quyền để chúng tôi nói về những thây ma

và những nhịp thở đang hấp hối
khi tự do và công bằng chỉ là thuật ngữ sáo rỗng
chúng tôi bị dạt ra ngoài lề
và, có thể lắm nếu như được may mắn
là vươn lên để đạt sự lệ thuộc, nô lệ

những điều bất mãn của chúng tôi bị đè nén
bởi nỗi sợ hãi được
che đậy dưới vỏ bọc mang tên kí ức
mà lắm khi tiếng của nó chỉ là âm thanh… ú ớ
trong những lần cơn ác mộng nổi


có khi chúng tôi giật mình, phát ngôn

"đụ mẹ"
muốn sống sót chúng tôi phải đặt niềm tin

dù biết là sẽ thất vọng
giả câm giả điếc
chịu hứng tất cả những gì vết đen lịch sử vấy bẩn sau lưng

phải sống sót bằng mọi giá
dù được xem hay được ví là đám dân nhược tiểu

đám dân mọi rợ
ừ! xin thưa những bậc chí thánh đáng kính
khuôn mặt của thánh thiện
khuôn mặt của đạo đức
chúng tôi không ngớ ngẩn
chúng tôi không ngốc nghếch
và chúng tôi cũng không tế nhị lắm đâu
với những ngôn lời của mi

với cơn bốc đồng của mi
đang chà đạp lên làm da thịt chúng tôi bỏng cháy

chúng tôi có thể tạo cơn lửa đốt trụi mọi thứ
có thể tạo giông bão cuốn bay mọi thứ
kể cả mi
ồ, có gì đâu

mọi điều đều có thể mà
bấy lâu nay lịch sử vẫn ném vào khuôn mặt khúng tôi
những bài học tự khép mình
câm lặng, chịu đựng


sống như rác rưởi
chỉ một cây chổi nổi đóa
cũng đủ khiến mọi thứ gom thành đống.

14.
đường phố gieo mùa
và hàng dòng xác ướp di động
riêng hắn sống sót và đang ngủ

thức giấc giữa mùa xuân khi mặt trời bừng sáng
hắn
vác súng
tử hình chú én nhỏ

cà tưng cà táng bộ mặt bất cần đời và chiến lợi phẩm này
hắn uống rượu
hắn hút thuốc lá
và tập đi trên mây

hắn lạc vào ngục tù mang tên tự do xông hơi khói

với độ độc hại phát tán dữ dội
hắn hoá cổ máy di chuyển
trần truồng nằm trên bao cát dục vọng

khi tìm đường trở về, hắn chết
tôi phải uống rượu mừng nhân ngày đưa tang hắn
ngỡ là tri âm tri kỷ tương phùng
hắn phục sinh

muốn sống tiếp

những trò làm xàm bắt đầu mấp mế trên rìa đường phố
tuỳ tiện làm trò thi sĩ viết l[x]ăng tuỳ tiện vui buồn và rong chơi
cho qua tuổi đời.


15.
tự đeo vào mình cái lo về phận làm người khi lớn dậy
y tập tễnh với giấc nửa tỉnh nửa mơ
những câu chuyện vụn vặt gắn treo y lên cao
lên cao hơn nữa
y trổ như một bông hoa

để bận rộn như những bầy ong vây quanh mình
y nhen nhóm trong tâm trí một ngọn lửa sống
những chất đốt thì y tìm được từ những con người khác
y chất thành đống
y cháy
y cháy hoài cháy mãi
cho đến khi cơn mỏi mệt và nỗi chán chường xâm chiếm lấy toàn người
y tự đặt nghi vấn về cái thiếu/thừa

y bắt đầu nghiêng ngã (rất dễ đổ vỡ)
để chống lại điều đó y học cách tách và phân thân
y muốn cách ngăn với mặt đất và
để làm điều này
y ngồi trên tấm nệm trong một căn phòng tối mờ yên tĩnh
cố giữ trong mình một khoảng lặng để hưởng lạc niềm cô đơn

y kết nối cô đơn với những gì đã vụt qua y trong quãng đời
thoáng qua người y
nỗi bàng hoàng trước cái trống không
thoáng qua người y
âm hưởng của những tiếc nuối như một màn kịch đẫm lệ
cuộc sống chia cắt
trò cầu toàn cho và nhận suy đồi thậm tệ
thoáng qua người y
nỗi lo âu và sợ hãi như những vết tỳ
xô đẩy y tranh giành miếng mồi để sống
và con dao y tự mài dũa bấy lâu
xẻ đôi người y

thoáng qua người y
những con người đến và đi thác loạn như dòng ảo ảnh
y phát họa lại chân dung của những khuôn mặt đã hiện diện trước
tỉ tỉ khuôn mặt khác đã khuất
đôi tay trần y nâng đỡ lấy mọi lời danh dự bấy lâu
chỉ một tiếng phủi tay nhẹ
niềm tin lúc lắc
tình người đã tử nạn trước vách tường lễ sống

lặng người trước những gì thoáng qua
y, thật khó để thốt được nỗi niềm riêng.


16.
*
niềm tin tự mọc rễ
tôi rùng mình trước những gì cam chịu

cố lê lết vào đời sống bằng đầu óc định kiến
nội quy cho cuộc nội chiến giữa hai linh hồn

ác quỷ và thiên thần
âm thầm nhen nhúm lúc đêm khuya
chỉ duy tôi chết

niềm tin đục sẵn là lỗ huyệt
- chôn.
**
mây đen vẽ lên những lằn ranh trong óc não tôi
lúc bầu trời thoáng đãng
lúc chỉ có không khí tự do làm trò áp thấp áp cao
lúc mưa nắng tự tại đi qua đi lại
tiếng sét trú trong baranưng ngân đã làm

gió mùa khô chuyển hướng
hắt mọi thứ lễ nghi về phía tôi

trước khi trở thành vật tế

tôi áp nhẹ tai nghe mặt đất kể truyện cổ tích
tiếng động của giun đất

tiếng của gián
tiếng của lũ chuột cống
của ruồi muỗi
những lũ có khả năng truyền nhiễm
nhưng khi nghe
tiếng của đá sỏi
tiếng của dòng nước
tiếng của lá khô rơi rụng
tôi mơ màn về quả đất và sức nặng của nó
tôi không biết chuyện gì xảy ra với nó
có lẽ là điều tồi tệ
dù gì thì tôi chỉ muốn nghe
tiếng bước chân loài người đang đi
tiếng thổn thức của trái tim mình

trái tim đã ngưng bơm máu

thế được rồi.
***
tôi làm kẻ bại trận đi trên than hồng
liên tiếp như vậy tôi bò lên tro mà lê
cố nhảy lên những bậc thang ảo tưởng
cố xô mạnh những cái bóng người ra khỏi

sau những lần tham dự có tính bằng con số
tôi không chắc chắn sự hiện tồn của mình

giải thoát và tự do là những trò dối trá và bệnh hoạn
tôi tự dệt làn khói bay

sẵn sàng tuôn đổ mưa. ****
khi cỡi lên trung tâm điểm vô hình đang đong đưa
biết cái giá ngoảnh đi là mất
chốc chốc tôi ngó nhìn thế sự quanh mình nhú chưa

khi nặn ra tầm nhìn
tôi cố hứng hết những con đường đã câm lặng
về neo trong khối não trống toanh
tán dốc

nỗi chán chường đã uốn cong mọi hình
thù chưa và trọn
tôi ngỗ nghịch giậm đốt tâm trí
bằng những ẩn ngữ bê bết
để răn đe nỗi sợ hãi đang bủa vây.

*****
tôi đang men theo cái bóng của một con đường và
không bao lâu nó dẫn tôi đến bóng tối

tôi buộc phải tự bốc cháy từng ngày để soi mình.

No comments: