Saturday, July 20, 2013

Độc cho nó tiêu hết một chiều thứ bẩy


ĐUỴT NHAU vs SỰ NGHIỆP
Trước hết, tôi phải xin lỗi những ai đã phải nhăn mặt, cau mày khi thấy những chữ nhạy cảm như Buồi, Lồn, hay Địt nằm ngổn ngang bừa bãi ở đây, dù rằng tôi đã có những lời cảnh báo từ trước. Và cho dù có đúng là quý vị chưa từng một lần nói những chữ này hay không, hoặc có đúng là chưa từng nghe thấy ông bà, cha mẹ hoặc các bậc trưởng thượng của mình nói hay không, thì mọi người vẫn hoàn toàn có quyền kết tội tôi là một kẻ thất phu, vô học, thô tục, lỗ mãng v.v… Tôi xin lỗi và xin nhận hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này (còn nhận xong rồi để làm gì nữa thì kệ tôi).

Và nếu quý vị không cảm thấy phiền thì xin tiếp tục câu chuyện.

Đó là chuyện: người ta sống ở trên đời này để làm gì?

Tất nhiên là để hy sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, vì sự nghiệp xây dựng CNXH, hay sự nghiệp bảo vệ chế độ XHCN, v.v… nói chung là vì những sự nghiệp, toàn là những sự nghiệp cao cả của nhân loại tiến bộ trên toàn thế giới.

Còn với những người dân sống ở các nước TB giãy chết, nơi ánh sáng của CN Mác – Lê chưa rọi tới, không biết đến các sự nghiệp cao cả trên thì họ sống để làm gì? Tất nhiên là họ sống một cách rất bản năng, hoang dã, giống như các cụ ta ngày xưa đã từng hồn nhiên tổng kết rằng cuộc đời chỉ gồm có tứ khoái, cụ thể chỉ gồm có ăn, ngủ, đụ, ỉa mà thôi.

Khoan nói tới chuyện ăn, ngủ vì đó là những đề tài rất rộng, hay chuyện ỉa không mấy hấp dẫn, trước tiên hãy tạm nói về đụ.

Đụ là một từ không được dùng nhiều ở miền Bắc mà trung tâm là Hà nội, nơi có giọng nói được chọn làm tiếng Việt chuẩn. Thay vào đó, ngày xưa các cụ dùng từ địt và ngày nay, cũng như những từ buồi hay lồn, nó bị liệt vào hàng những từ ngữ thô tục và được gọi tránh đi bằng vô vàn những chữ khác cho ra vẻ có học và sang trọng hơn, từ cách nói dân dã như chơi, tỉn, múc v.v… đến cách nói bác học như giao hợp, làm tình v.v… Tuy nhiên, trong khi để tránh nói ra tiếng “địt” bị cho là tục tĩu (mà với dân miền Trung từ Nghệ an trở vào thì từ “địt” đơn giản chỉ có nghĩa là đánh rắm), đôi khi người ta đã gây ra đôi chút hiểu lầm, ví dụ như từ “giao hợp” dễ làm cho người khác hiểu lầm từ “địt” thành ra “giao-lưu hợp-tác” hay “giao-hưởng hợp-xướng” bởi cách nói tắt vẫn thường dùng lâu nay, như kiểu nói “tuyên giáo” là tuyên-truyền giáo-dục, hay “ngoan cố” là ngoan ngoãn và cố gắng, ví dụ thế.

Một bất công cho địt, cũng giống như bất công cho buồi và lồn, là tuy rất cần thiết và quan trọng đối với tất cả mọi người (như đã từng nói trong 2 bài Tản mạn trước đây) và tuy cùng với ăn, ngủ được xếp trong tứ khoái, mang lại những cảm xúc thăng hoa cho con người, nhưng trong khi người ta nâng chuyện ăn lên thành “văn hóa ẩm thực” thì địt lại bị gắn chết với cái gọi là “bản năng thấp hèn” mà không thèm giải thích gì thêm cho thấu đáo. Dường như người ta không để ý rằng bản thân chuyện địt không xấu, mà chính những mưu mô để được địt hay những toan tính thu lợi nhờ vào địt mới là xấu xa, đáng lên án.

Có một điều có vẻ nghịch lý là trong khi coi từ địt là tục tĩu, đáng cấm kỵ, còn hành vi địt là một chuyện xấu xa, hay ít nhất là đáng xấu hổ (dù ít nhất, nếu không có nó thì không thể có chuyện duy trì giống nòi), thì người ta lại rất thường xuyên và hào hứng nói về nó vào mọi lúc, mọi nơi có thể, mà bằng chứng là vô số chuyện cười, vô số từ ngữ để ám chỉ chuyện địt được lưu truyền từ xưa tới nay.

Một điều nữa cũng có thể coi là nghịch lý, đó là việc người ta ai cũng dễ dàng đồng ý với nhau rằng địt là một chuyện gì đó có vẻ xấu xa, thấp hèn, nhưng lại rất khó nhận ra rằng chính là Địt chứ không phải là việc làm theo những thứ giáo lý đạo đức cao siêu, mới là hành vi cơ bản nhất để phân biệt người với các loài động vật khác (tất nhiên đây là nói chung, và không thể nói rằng vì Kim Đồng, Lê văn Tám hay vô vàn các liệt sĩ trẻ khác hy sinh khi chưa hề địt nên họ không phải là người). Đơn giản là vì chỉ duy nhất có con người mới tìm ra và biết hưởng thụ khoái cảm trong chuyện địt, còn các loài động vật khác không hề biết địt, chúng chỉ kết hợp đực cái với nhau theo bản năng sinh sản, và khác với con người, chúng làm việc đó không phải để tận hưởng những cảm giác thăng hoa trong khi địt mà chỉ để phục vụ cho việc sinh sản, duy trì nòi giống mà thôi.

Tất nhiên, dù địt quan trọng như vậy thì nó cũng không thể so sánh được với các sự nghiệp. So sánh như vậy là rất khập khiễng, là bì phấn với vôi, bì lồn con đĩ với môi ông thợ kèn. Biểu hiện rõ nhất cho thấy sự thua kém của địt so với các sự nghiệp, đó chính là sự bát nháo, biến thái ngay trong chuyện địt ở các nước giãy chết, nơi người dân không biết rằng sống là để làm các sự nghiệp mà chỉ sống để địt (và ăn, ngủ v.v…) và lờ tịt chuyện sống là phải làm theo hiến pháp và pháp luật.

Sự bát nháo đầu tiên phải kể đến là chuyện hiếp dâm, là khi người này dùng sức mạnh để địt người khác, thỏa mãn khoái cảm của riêng mình mà không được người kia đồng ý, thậm chí còn gây đau đớn cho họ. Đây là chuyện rất thường thấy ở bên TB giãy chết, như chuyện ở xã ven biển Steinheim, huyện Ludwigsburg bên Đức nhợn, rất đông người đã xông vào hiếp dâm cả một gia đình làm nghề nuôi tôm và sau đó còn ca ngợi chuyện đó như một chiến công, coi đó là một trận đánh đẹp. Hay một vụ khác cũng ở Đức nhợn, có vài người muốn sáp nhập tỉnh Brandenburg vào thủ đô Berlin và để bắt mọi người phải nghe theo ý mình, họ đã hiếp dâm hàng trăm người khác, v.v…

Tiếp theo hiếp dâm là chuyện thông dâm, khi có những người lẽ ra theo luân lý thì không được địt nhau, thế nhưng bằng cách này hay cách khác họ vẫn cố tình địt nhau bằng được cho sướng thì thôi. Ví như ở bên Pháp nhợn, nơi mang danh một nước Cộng hòa, lẽ ra Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp phải tách riêng nhau ra thì họ lại ăn ở chung với nhau, thông dâm với nhau theo kiểu quần hôn khi thì giả vờ kín đáo, khi thì lộ liễu không coi ai ra gì. Còn trong làm ăn kinh tế, các quan chức, các ngân hàng, các công ty quả đấm thép cũng tha hồ thông dâm với nhau, thả sức làm mưa làm gió vơ vét tiền bạc để bỏ túi riêng, mặc cho nền kinh tế muốn đi tới đâu thì tới.

Có thể kể đến thói xấu tiếp theo ở bển là chuyện thủ dâm, tức là khi không tìm được ai để địt (có thể vì xấu thói quá không ai thèm chơi cùng, hoặc là đã quá yếu không địt nổi ai) thì có nhiều người chỉ còn mỗi cách là tự sướng, hay nói một cách dân dã là xóc lọ hoặc quay tay. Đây cũng là một chứng bệnh rất hay gặp của bọn TB giãy chết, ví dụ như Mỹ nhợn rất thích tự phê rằng dân tộc họ thương nhau nhất, thông minh nhất, người Tây ban nha rất thích xóc lọ rằng biển Địa trung hải của họ đã được nhân loại tiến bộ trên thế giới bầu chọn là kỳ quan thế giới mới, còn người No uy lại rất hay quay tay rằng thủ đô Oslon của họ là thủ đô nghìn năm văn hiến, chẳng hạn thế.

Bọn sống để địt còn có nhiều kiểu địt biến thái khác nữa, ví dụ như diện dâm, tức là địt vào mặt người khác. Chẳng hạn như ông Bob Browning, chủ tịch đảng Green đã hồn nhiên địt vào mặt mọi người khi dù không cần hỏi ý kiến ai, ông vẫn có quyền nói rất hùng hồn rằng toàn thể dân Úc nhợn một lòng đi theo con đường của Công tước Diana, còn bà phó tổng thống Anh nhợn Ann Done thì thản nhiên chịn lồn vào mặt mọi người khi tuyên bố rằng nước Anh nhợn của bà dân chủ hơn quê ta hàng vạn lần. Hay trong cuộc trưng câu dân ý mới đây ở Nhật, Ủy ban thăm dò vẫn kết luận rằng toàn dân đã nhất trí chọn lực lượng Kamikaze là lực lượng lãnh đạo Nhật bẩn, địt vào mặt những ai có ý kiến khác hay những ai tỏ ra nghi ngờ sự minh bạch của cuộc trưng cầu.

Và còn nhiều, rất nhiều các kiểu địt phi nhân tính khác, cùng vô vàn các dẫn chứng khác đi kèm theo mà mọi người đều có thể thấy chúng vẫn đang xảy ra hàng ngày bên xứ sở của bọn TB giãy chết.

Thế nên trong khi quê ta đã liên tục giành được biết bao nhiêu là những thành tựu to lớn rực rỡ trong các sự nghiệp vẻ vang vĩ đại vừa qua thì bọn TB giãy chết lại chẳng làm được cái gì cho ra hồn. Đặt bên cạnh những thành tựu ở quê ta thì những tòa tháp thế kỷ, nhà hát con sò, hầm xuyên núi, cầu vượt biển v.v.. chỉ là những thứ lăng nhăng, còn những giải Nobel, cành cọ, ốtca v.v… chỉ là những trò trẻ con không hơn không kém.

So với thiên đường quê ta đang sống thì cái bọn TB giãy chết chỉ biết mỗi chuyện địt ấy có cái gì? Và cuộc sống của người dân ở bển thế nào? Câu trả lời là:

Chẳng có cái địt gì cả. Và:

Chẳng ra cái địt gì cả.




BUÔN CỨT BÁN CHO CHÓ.

Dạo này em nghe báo chí tung hô những cụm từ nghe đến là leng keng như "đại gia", rồi "doanh nhân", rồi "thành đạt", rồi "thiếu gia", rồi "nhất sàn" rồi vô thiên lủng những cái bỏ mẹ gì nữa mà cười thầm cho một lũ bò làm báo và nhung nhúc một lũ bò đọc báo.

Đến giờ, có lẽ phải đến 70-80% số các bạn bè em biết vẫn đang nhầm nhọt là cứ mở ra một cái công ty, in được ra cái card có chữ Chairman hay Founder trên đó là thành doanh nhân, là được lẫm liệt ra oai với một lô xích xông nhân viên dưới quyền và lim dim tự thưởng cho mình một ly rượu vang nhân ngày 13 tháng 10. Em nói thật, chỉ có những thằng ngu mới tin vậy (dẫu rằng dạo này em gặp nhiều thằng ngu kiểu này).

Trước hết, xin được định nghĩa lại cho các cụ hiểu, doanh nhân là gì. Doanh nhân người mà làm được tối thiểu hai điều sau:

Thứ nhất, doanh nhân là người lập ra một công ty làm ăn thành công và có lãi. Gạch đít hai lần cho em chữ có lãi nhé. Vì chỉ có lãi nó mới kiến tạo và làm nổi bật lên từ "doanh" trong doanh nhân. Doanh là buôn bán, mở công ty làm ăn buôn bán mà tổng lãi bằng con kiến trong khi tổng vay bằng con voi thì doanh cái cục cứt! Mở công ty mà lãi bằng que tăm trong khi riêng lương trả cho nhân viên bằng cái đũa, và mỗi tháng nhìn thấy hóa đơn điện và hóa đơn nước đã tí xỉu thì mang hai chữ doanh nhân thêm nhục. Do vậy, điều kiện tiên quyết để trở thành doanh nhân là doanh nghiệp của cụ, phải có lãi. Doanh nhân không phải thằng cầm cái bút Mont Blanc, không phải thằng đeo cái đồng hồ IWC, cũng chẳng phải thằng mang cái cà vạt Hermes hay đi giày LV. Mọi đồ trang sức đều có thể mua được, chỉ có lãi của doanh nghiệp là không mua được

Thứ hai, bán được công ty với giá cao hơn giá trị sổ sách của công ty đó. Định nghĩa thứ hai là định nghĩa tương đối mới trong kinh tế hiện đại, và nếu các cụ không đồng ý với điều này cũng chả sao. Thực tế là nếu vứt mệnh đề này vào Viện nghiên cứu và quản lý kinh tế trung ương CIEM thì 9 người tranh cãi một hồi thì chắc cũng thu được...18 ý. Các cụ nên nhớ, bán được công ty với giá trị cao hơn giá trị sổ sách có hai ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Thứ nhất, cái doanh nghiệp của cụ nó hàm chứa được một giá trị doanh nghiệp được thừa nhận qua việc có những nhà đầu tư sẵn sàng bỏ tiền mua nó. Cụ có quyền khen con cụ xinh, cụ có quyền khen nhà cụ đẹp, cụ càng có quyền tuyên bố vợ cụ hát hay nhất Quận Hoàn Kiếm hay tài karaoke của cụ có thể vô địch Phú Mỹ Hưng. NHƯNG, tất cả các tuyên ngôn mang tính nhận cá nhân đầy ngộ nhận thế chỉ dành cho bọn đầu to, óc bằng hột Knorr mà thôi. Mọi thành công đều phải dựa vào sự định giá, định lượng và định tính bởi những khung đánh giá và hệ quy chiếu chung. Một trong những khung đánh giá và hệ quy chiếu quan trọng nhất đó là có nhà đầu tư nào muốn mua lại doanh nghiệp của cụ không.

Xin các cụ nhớ cho rằng, trong mệnh đề hai, còn có một về hết sức quan trọng đó là "bán với giá cao hơn giá trị sổ sách", nên những cụ nào bán doanh nghiệp rồi bán dưới giá trị sổ sách cũng vứt mẹ nó đi. Chả có loại doanh nhân nào bỏ 10 triệu ra mua trâu, về cày được 100 ngàn rồi bán đi con trâu đó 5 triệu mà vỗ ngực và uống rượu vang nhân ngày 13 tháng 10 cả. Tất nhiên các cụ sẽ nói, bán trâu 5 triệu vì con trâu đó sắp chết, xẻ thịt ra chỉ còn 3 triệu nên em bán 5 triệu cho một thằng ngu. Cái này cũng được tính là "cao hơn sổ sách", nhưng việc "cắt lỗ" này chỉ chứng tỏ cụ chả hiểu biết mẹ gì khi bỏ 10 triệu ra đầu tư trâu. Nói nôm na vậy cho các cụ tiện đường hiểu và so lại với những hoạt động kinh doanh của mọi người, mọi công ty, mọi "đại gia" và thậm chí là của mình.

Do vậy, nếu không đạt được 2 điều kiện trên thì đừng vỗ ngực xưng mình là doanh nhân. Đừng thiếu tự trọng đến mức nhận vào hai chữ "doanh nhân" được ban phát thừa mứa, thậm chí đến mức "vô học" từ những thằng/con phóng viên thiếu kiến thức nhưng thừa nhiệt tình "kách mệnh". Và cũng đừng buồn, sau khi đọc xong bài này, các cụ nhìn quanh cả nền kinh tế bói không ra nổi một doanh nhân. Theo ngu ý của em, tỷ lệ Doanh nhân và bọn tự cho mình là Doanh nhân ở Việt Nam, một cách khả quan, sẽ đạt tỷ lệ hai đến ba phần triệu!@bài của Buồi, đệ anh.

No comments: