Thursday, July 25, 2013

Lê Đạt






  Bài Thơ Trên Ghế Đá






Đêm mưa lạnh
Gió không có nhà
Những cửa phòng khép lại
Mái nhà ấm biết bao nhiêu,
Hai bóng người nghiêng nghiêng trên ghế đá
Vũ trụ đêm nay làm của riêng
Một áo che chung
Đôi lòng khép lại
Mái nhà nào ấm bằng
Đôi miệng trẻ gặp nhau
Chớp rạch chân trời lóe sáng.
Ghế đá bỗng rùng mình
Lần đầu tiên trong đời
Bỗng thấy chán cuộc đời làm đá.
Đêm
Ghế đá rủ nhau
Từng đôi
Từng đôi
Khoác tay nhau tâm sự
Đi suốt đêm không ngồi
Cây trút lá gửi tình hôn mặt nước
Mưa gió buồn cũng rủ nhau đi nốt. 



Bóng chữ





Chia xa rồi anh mới thấy em
Như một thời thơ thiếu nhỏ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu

Vườn thức một mùi hoa đi vắng
Em vẫn đây mà em ở đâu

Chiều Âu Lâu
bóng chữ động chân cầu





Cỏ Lú






Rừng buồn bứt lá chim chim
Hỏi sim sim tím
hỏi bìm bìm leo
Chiều gió cả
tiếng ngàn xưa khản lá
Thảm vàng khô
ai hóa những thư già
Ước lòng chữ trắng
nhẹ tênh cỏ lú
Chín kiếp truyện đời
ú ớ 
một tên em





Em Đến






Em đến
áo lùa
trời bỗng sau mưa
Mắt vạn niên thanh
trưa hồ thủy
Nắng lục giàn mi thiên lý

Tóc hè
nghe ngờ ngợ may thu

No comments: