một bài tập làm văn
H đang về nhà
Phía trên những vòm lá bất ổn
Treo một bầu trời
Những con chim vừa bay
Vừa xé rách những lông vũ
Và một con khóc
Và một con không đập cánh
Trôi tựa đám mây theo chiều gió
Và một con khác ngủ
Và con bay cuối đàn
Không nói gì
H của một chiều tháng 6
Quá nhiều bệnh viện trong ký ức
Câu chuyện của những cái xác trong nhà xác
Đang tập đánh vần một cái tên
H đang qua ngã tư
Chỉ còn một bước chân cuối cùng
Sẽ sang bên kia đường
Chợt con bay cuối đàn biến mất.
Và không nhìn thấy H.
0h17 phút
1. nhớ con chuột tri kỷ của những đêm hoang tàn và trống rỗng
chạy men theo hè phố lúc một giờ sáng
kẻ lạ mặt dùng ánh mắt thích dòng chữ vô hình lên trán
và tôi trở thành kẻ bị lưu đày trong giấc mộng chính mình
2. đứa trẻ đái ướt sũng tóc tôi rồi bỏ đi
vẽ vào bóng tối một vệt trắng nguệch ngoạc
3. Phấn ngồi bất động dưới bóng của một cái cây ngôn từ
một đám mây những con bướm lấp lánh bay quanh
Như một cậu học sinh trốn lại lớp sau giờ tan học
Phấn đang xoá hết những chữ quen thuộc trên tấm bảng đen
để tìm một từ vựng
Có khả năng làm trống rỗng tất cả
4. Hải Phòng đang chìm. Ôi Hải Phòng…
5. H khóc ở đâu đấy. không làm sao tìm được đôi mắt của H
Như những hạt giống chứa chiếc mầm ánh sáng
Gieo trên cánh đồng mù
Đang tìm cách phá vỡ những cái vỏ
6. Một tiếng gọi từ vùng thẳm sâu không có những cái miệng
Phấn từ từ đứng dậy vươn hai cành cây
Treo đầy những chùm quả tinh khiết
7. Một tấm lưới khổng lồ trôi trên những nóc nhà
Và một con Sơn ca đánh mất giọng nói
rúc sâu trong da thịt chúng ta.
17h 43’
Khi ngước lên thời gian đã biến mất
Nhưng tên bài thơ vẫn còn
Chẳng ghi lại điều gì trọng đại
Cả một ký ức buồn cũng không
Chỉ cảm giác một quen thuộc trôi nhẹ
Trên chiếc xe đẩy tróc sơn
H không thể nào rút chân ra nổi chiếc giày ám ảnh của mình
Một thói quen kích động H
Chiếc kim giây vừa chém một đường
Làm đứt buổi chiều này
Và một giọt máu
Từ từ đầy tròn
Như một nụ hoa sắp nở
nhật ký ghi dưới gốc cây gần quảng trường
Có một bài thơ tôi viết
Trong bóng tối
Của thành phố này
Đấy không phải là đêm
Tôi vẫn nhìn thấy những đám mây nặng
Bò trên những mái nhà thành phố
Và vẫn nhìn thấy
Một người đàn bà
Tắm trong một toilet không có rèm che
Kỳ cọ như tuốt hết da thịt mình
Và vẫn nhìn thấy
Cuộc làm tình ban ngày
Của những kẻ thất nghiệp
Trong chính công sở của họ
Và vẫn nhìn thấy
Nơi ngã tư một chiếc xe tải
Cán nát một cô gái
Nhưng bó hoa cô cầm trên tay
Vẫn nở nốt bông cuối cùng
Và vẫn nhìn thấy
Linh hồn những người đã chết
Xếp hàng trước cổng trụ sở Tòa án thành phố
Và vẫn nhìn thấy phía khuất con đường
Một người đàn bà băng qua
Với một cái bụng lớn
Chứa một đứa trẻ không rõ mặt
Và vẫn nghe rõ
Một tiếng nổ
Và nhìn thấy viên đạn
Chầm chậm khoan thủng một cái đầu
Bên cạnh
10h13’
Không có lý do gì cho sự ra đời của một bài thơ
Nhưng bài thơ đã bắt đầu viết
Bằng chữ đầu của một cái tên
Thường tuyệt vọng khi đi qua nơi này
Một ô cửa rụt rè mở
Và một tiếng rạn vỡ đâu đấy
Trên da thịt không ướp lạnh của H
H ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy.
Những sự sống trôi qua chiếc giường.
Những cái chết trôi qua chiếc giường.
Và H nhìn thấy trong giấc ngủ
Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực
Trôi qua chiếc giường và dừng lại
ở một khoảng trên đầu
lúc 10h13 một người đàn bà khác
khỏa thân trong một chiếc giường
đặt ở giữa thành phố
bên một cái chết mặc trang phục Đại lễ
một ghi chép tháng Sáu
Vuông vải trắng khổng lồ trùm kín chúng ta
Ai đó tìm cách xé rách
Những con ong hợp kim sục vòi
Tìm kiếm chút mật
Trong những thân thể hoảng loạn
Chúng ta đang thuộc về một ngày cuối tháng 6
Một đám mây bay ở rất xa
Cất tiếng gọi
Chúng ta biết làm gì lúc này
Cuộc ái ân không thể kéo dài
Cuốn sách đã đọc hết
Đặt giữa chúng ta một chiếc bàn không có mặt bàn
Một đám mây bay ở rất xa
Cất tiếng gọi
Nhưng chỉ có một người trả lời
Với cái miệng giàn dụa
Thức ăn của bữa trưa
những con mồi
Đêm qua những con cá bơi quanh chiếc giường
Ngửi chúng ta rồi bỏ đi
Và bực dọc nói:
Chúng ta không bao giờ ăn những con mồi chết
Chúng ta có chết không ?
Một người thức giấc hỏi.
Nhưng chẳng có câu trả lời nào.
Ngoài bóng một bác sỹ tâm thần ghi bệnh án
In trên bức tường phía đông
Trên đầu chúng ta những con cá
Bơi lùi về qúa khứ
Chúng muốn xem lại hồ sơ những chiếc lưỡi câu
Nhưng chỉ còn lại một nhà kho mục nát
Trong đó một chiếc đồng hồ
Chạy từ lúc chúng ta chưa biết đền thời gian
Giữa bất tận những con mồi
Bầy cá nhắm mắt
Chỉ mở ra khi nghe lệnh
Nhưng một con không chịu nhắm mắt
Trong suốt cuộc săn tìm
Rời bỏ bầy quay lại
Và nói với một con mồi :
- Ngươi đã hết thời gian chết
0h7’
Chạy kiệt sức không ra khỏi cơn đau đầu
Tôi mơ trở về khu vườn ở Dedham tôi mơ chìm trong cỏ
những con bướm tháng Tư bay rợp mặt
Luôn luôn một hơi thở gấp phía sau
Nhưng không bao giờ lên tiếng
Đúng giờ phút này áp chặt vào ô kính một tấm thân trần truồng
Như ai đó dán một tờ giấy trang trí
Một tấm rèm bằng da người
Một ngôi sao phía xa
mặt chiếc nhẫn của H
Không. Đốm lửa đầu điếu thuốc
Tôi đang hút in trên kính.
Nhận ra không phải cơn đau đầu
Ai đó đặt một cái đầu nặng hơn
Vào trong đầu tôi
Và một cái đầu khác nặng hơn nữa
Vào trong cái đầu vừa đặt
lịch sử một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ
Người hướng dẫn: Được dệt thủ công bởi một người đàn bà mù Thổ Nhĩ Kỳ
Người mua: Mua lại từ một ông già da đen Cuba ở Havana năm 1986
Chủ nhân: Quà tặng của con trai tôi. Được treo trên bức tường này 21 năm.
Lúc gần sáng tiếng những cành khô gãy
Những con nai cái mùa động đực
Chủ nhân bức thảm 87 tuổi tỉnh giấc uống trà nguội
Những con nai đực ngùn ngụt
Ngôi nhà như không bao giờ mở cửa
Một bà già đi tiểu lần thứ 5, nói:
“Mẹ đau lắm”
21 năm tấm thảm không thay đổi chỗ treo
Người đàn ông 50 tuổi thường trở về và đứng
Trong ngôi nhà nửa bóng tối
Tràn ngập tấm thảm tiếng hô hoán
Và phía sau tấm thảm
Một lưỡi dao lạnh lùng đợi
Và một cái chảo sùng sục sôi
Người hướng dẫn: Những ngón tay người đàn bà mù Thổ Nhĩ Kỳ giờ bị liệt
Người mua: Ông già da đen Cuba đã tự vẫn
Chủ nhân: Tôi chỉ nhớ gương mặt con trai tôi khi nó mở bức thảm ra
Có một người lúc nào cũng rét
Đứng nhìn tấm thảm
Hai bàn chân bị đông cứng trong vũng máu
Ở chân tường
Người hướng dẫn: (đã bỏ nghề)
Người mua: Hình như không phải tấm thảm tôi đã mua
Chủ nhân: Tôi nhìn thấy những người thân đã chết chạy nấp sau những gốc cây trong tấm thảm
Bây giờ là năm thứ 22.
(Trích từ tập thơ Cây ánh sáng)
No comments:
Post a Comment