Tôi cũng là người vô gia cư / I too am homeless
Posted: 10/07/2013 in Nguyễn Đình Chính, Thơ, Trần Đán(từ tấm ảnh trên Internet của một tiến sĩ thất nghiệp ngồi nhai bánh mì ở vườn hoa) Trần Đán chuyển ngữ
Tôi cũng là người vô gia cư như bà,
thưa bà tiến sĩ
mặc dù tôi cũng có công việc làm đàng hoàng
như bà
thưa bà tiến sĩ
tôi là người vô gia cư mặc dù hàng ngày
tôi vẫn ăn vẫn ngủ vẫn hít thở không khí bụi bặm
và vẫn làm tình nhăn nhở
trong một ngôi nhà bốn buồng giá hàng trăm ngàn
đô la
bao nhiêu năm nay rồi tôi là người vô gia cư
trên tổ quốc của tôi khi tôi viết những bài thơ
kể về nỗi buồn bi thảm của dân tộc tôi,
nỗi buồn đã bị mấy kẻ ác tâm tàng hình
nghiền thành bột đổ xuống cống rãnh hôi thối
tôi là người vô gia cư trên tổ quốc của tôi
mỗi khi tôi hát lên bài ca thương cảm
giống như bát cháo hoa vẩy lên trời bố thí
cho hàng triệu oan hồn lang thang đói khát
bị chết oan không hiểu vì sao mình lại chết
trong cuộc chiến tranh chỉ mang lại quyền lực
và tiền bạc cho một dúm kẻ ác tâm tàng hình
buổi chiều hôm nay gió lạnh đổ về
tôi nhìn thấy bà đang co ro ngồi trên ghế đá
lạnh buốt ngoài công viên
thưa bà tiến sĩ
còn tôi thì đang ngồi thu mình trong căn buồng
ấm áp
vậy mà tôi cũng đang lâm vào cảnh khốn nạn
như bà
thưa bà tiến sĩ
bà bị đuổi ra khỏi ngôi nhà xây bằng tiền bạc
gom góp suốt đời của bà
còn tôi thì bị đuổi ra khỏi ngôi nhà xây bằng
niềm tin
mà tôi cũng đã dành dụm suốt cả đời tôi.
02 – 2010
I too am homeless
(from an online picture of an unemployed PhD nibbling bread in a park in the US)
I too am homeless like you
madame doctor
even though I have a decent job like you used to
madame doctor
i’m homeless even though every day
i still eat sleep breath the dusty air
& make love savagely
in a four-roomed house worth some hundreds of thousands of dollars
I’ve been homeless for countless years
in my own homeland
the day I penned poems about the tragic sorrow my people’s been dragging with them
a sorrow stolen by invisible villains
smashed & dumped into the sewers
i’m homeless in my own homeland
every time I mourn my people in songs
like casting a bowl of steamed rice throughout the sky
to feed the sea of starving souls
my people died in vain
in a senseless war that only blesses power
& riches upon a bunch of faceless scoundrels
this evening a cold wind blows
i see you shivering on a cold park bench
madame doctor
while sitting in a warm room i suffer
the same pathetic fate as yours
madame doctor
you’ve been kicked out of your house
built with a lifetime of savings
while I lost mine
the fruit of unwavering faith.
Nguyễn Đình Chính
Trần Đán chuyển ngữ
Trích thi tập Chẹc Chẹc
No comments:
Post a Comment