Nguyễn Mạnh Trinh
Hồ Chí Minh và Tố Hữu
Trong bài diễn văn nhận giải Nobel văn chương năm 1970, Alexander
Solzhenitsyn viết: “… có người sẽ hỏi chúng ta: văn học có thể làm gì để
chống lại sức tấn công tàn khốc của bạo lực công khai. Chúng ta đừng
quên rằng bạo lực và dối trá bao giờ cũng đi đôi và bạo lực một mình nó
cũng chẳng nên trò trống gì. Cả hai bạo lực và dối trá có quan hệ mật
thiết với nhau, tự nhiên và cật ruột nhất. Bạo lực được che đậy bằng dối
trá và dối trá được nuôi dưỡng bằng bạo lực. Bất kỳ kẻ nào đã tuyên bố
bạo lực là phương cách của mình thì bắt buộc phải dùng dối trá để chỉ
đạo hành động. Ở giai đoạn đầu, bạo lực ngang nhiên bất chấp lẽ phải
thậm chí còn kiêu hãnh khinh thường tất cả nữa. Nhưng khi đã bành trướng
lớn mạnh, đã có thế đứng, nó sẽ cảm thấy xung quanh là gió bão và sẽ
không tồn tại được nếu không náu ẩn vào dối trá bằng những ngôn từ ngọt
ngào che đậy ngụy trang. Bạo lực không phải luôn luôn mọi lúc dùng tay
sắt bóp cổ mọi người, mà phần đông nó dụ dỗ thần dân của nó sự thề thốt
của dối trá và tham dự vào cuộc chơi dối trá..”
“Bước đi giản dị của một con người dũng cảm là gì ngoài sự tẩy chay dối
trá, chống đối dối trá.. Cứ để nó thống trị trong thế giới nhưng ta
không tham dự vào.! Nhà văn và nghệ sĩ còn có thể làm hơn thế: Chiến
thắng dối trá! Chính trong cuộc chiến sanh tử với dối trá, nghệ thuật
bao giờ cũng đã và đang chiến thắng. Sự đó hiển nhiên, tất cả chúng ta
không chối cãi được! Dối trá có thể chống được tất cả mọi thứ trên hoàn
vũ này ngoài nghệ thuật. Và khi dối trá bị xua tan, bạo lực hiện ra trần
trụi một cách tởm lợm. Và bạo lực rệu rã ấy sụp đổ tan tành ..”
Chế độ Cộng sản Việt Nam là một tiêu biểu cho những sự dối trá. Sự
thực, không bao giờ được tỏ bày rõ ràng mà bị che phủ bởi những mưu đồ
chính trị. Chế độ ấy muốn văn chương là một công cụ để tuyên truyền và
văn nghệ sĩ phải là những người phải tuyệt đối vâng theo một con đường
vạch sẵn. Những vụ án văn tự là những răn đe khủng khiếp nhất để trấn áp
bằng bạo lực những chống đối của giới trí thức. Và, tùy trường hợp tùy
thời cơ, có khi nới lỏng có khi buộc chặt, văn nghệ sĩ cũng phải dựa
theo để được sáng tác, để được tồn tại. Thành ra, có lúc viết thế này
nhưng sau lại bày tỏ thế khác nhiều khi đối nghịch nhau. Ở vị thế của
những văn nô, chỉ biết đồng ca với dàn nhạc giao hưởng dưới những nhạc
trưởng rất thiện nghệ trong việc cầm cân nẩy mực theo ý kiến đề ra của
những lãnh tụ.
Một trường hợp điển hình là Tố Hữu. Một ông quan văn nghệ, lãnh đạo
giới cầm bút trong nước và biết bao nhiêu người bị chịu những oan sai
đau khổ vì bị hành hạ theo chỉ thị của ông ta. Một nhà văn trẻ, là
thương binh, tên là Hoàng Cát, chỉ vì phạm húy khi viết truyện ngắn “Cây
táo của ông Lành” mà bị vùi dập, cả đời bị khốn khó, theo dõi vì cái
vết tích tì tịch văn chương. Về sau, Hoàng Cát đã kể lại những quãng đời
khốn khổ của mình suốt mấy chục năm bị trù ếm đầy đọa. Và còn nhiều
người nữa với những vụ án văn tự như Hà Minh Tuân, như Lý Phương Liên,
như Nguyễn Dậu, như Phù Thăng, .. cũng do bàn tay của Tố Hữu dính vào.
Và rõ ràng nhất là chiến dịch “Bọn Nhân Văn Giai Phẩm trước tòa án dư
luận” với những biện pháp răn đe tàn bạo không án tích không giấy tờ,
chỉ là lệnh miệng thôi mà làm bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình khốn
khổ.
Nhà văn Hoàng Tiến trong bài Sự Thật Ở Ðâu đã viết: “nhà thơ Hoàng
Cầm kể rằng, nhà văn tướng quân Trần Ðộ trưởng ban Văn Hóa Văn Nghệ của
Ðại Hội Ðảng lần thứ 6, tổng bí thư lúc ấy là ông Nguyễn Văn Linh, người
đã giúp tổng bí thư Nguyễn Văn Linh tuyên bố những câu đáng ghi vào
lịch sử văn nghệ “cởi trói cho văn nghệ sĩ”, “các văn nghệ sĩ hãy tự cứu
lấy mình”, “không bẻ cong ngòi bút dũng cảm trình bày sự thực”..
Trong cái không khí cởi mở ấy qua nghị quyết 5 / BCT về văn học nghệ
thuật, nhà văn Trần Ðộ có đến gặp Tố Hữu và hỏi ông về thái độ đối với
anh em Nhân Văn Giai Phẩm bấy giờ. Nhà thơ Tố Hữu với giọng trọ trẹ xứ
Huế đã nói “Rất tiếc! Rất tiếc! Hồi ấy tôi đã không tiêu diệt hết chúng
nó đi.” Trên đường về ông Trần Ðộ có rẽ vào thăm ông Hoàng Cầm có kể lại
câu chuyện trên. Ông Hoàng Cầm đến nay còn sống, yếu lắm rồi, hiện ở số
nhà 43 phố Lý Quốc Sư, Hà Nội. Ai có thắc mắc, xin đến đấy hỏi, kẻo rồi
ông Hoàng Cầm đi mất, lại thành tam sao thất bản..”
Tố Hữu đã được Xuân Sách mô tả:
“Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ
Lúc trở về ta vẫn là ta!”
“Từ ấy trong tôi bừng tiếng hát
Trông về Việt Bắc tít mù mây
Nhà càng lộng Gió thơ càng nhạt
Máu ở chiến trường Hoa ở đây.”
Xuân Sách đã dùng tên nhan đề những tập thơ của Tố Hữu: Ta Ði Tới,
Việt Bắc, Gió lộng, Việt Nam Máu và Hoa.. để nói về tác giả của nó: tham
vọng, thủ đoạn, giả dối, chức thì lớn nhưng thơ thì nhạt, bởi cái tâm
không tốt.
Tố Hữu cũng là một mẫu người “nịnh trên nạt dưới” đã viết những câu
thơ ô nhục như viết thơ khóc lãnh tụ đỏ Stalin: “Tiếng đầu lòng, con gọi
Stalin ..Thương cha thương mẹ thương chồng / thương mình thương một,
thương ông thương mười.”
Và, trong đám nịnh thần làm thơ tôn vinh Hồ Chí Minh có Tố Hữu đứng đầu:
“Nhớ chân người bước lên đèo
Người đi rừng núi
Trông theo bóng người
Lòng ta ơn Bác đời đời..”
Hay:
“Bác ơi tim Bác mông mênh thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người”
“..Bác để tình thương cho chúng con
một đời thanh bạch chẳng vàng son
mong manh áo vải hồn muôn trượng
hơn tượng đồng phơi những lối mòn…”
Con người Tố Hữu là như thế nhưng cũng có lúc nghĩ lại. Giả hay thật
chưa biết nhưng gọi là trăn trở một chút, phản tỉnh một tị. Ðọc Bài
phỏng vấn “Gặp Tố Hữu tại biệt thự 76 Phan Ðình Phùng” của Nhật Hoa
Khanh sẽ thấy. Bài này được đăng thành nhiều phần nhỏ trong các báo khác
nhau như Quân Ðội Nhân Dân, Tiền Phong Chủ Nhật, Người Hà Nội.. bài
phỏng vấn này thực hiện năm 1997, nhưng đến khi được phổ biến thì bị bà
Vũ Thị Thanh là vợ của ông Tố Hữu phủ nhận cho đó là những tài liệu giả
mạo “pha chế nhiều ý kiến riêng, mượn danh Tố Hữu, biến Tố Hữu thành
người phát ngôn cho ý mình khi phát hành cuốn sách “Tố Hữu – Người Cộng
sản kiên trung, nhà văn hóa tài năng”.
Thực hay giả, đúng hay sai chỉ có người đã nằm dưới mồ là Tố Hữu và
người phỏng vấn là Nhật Hoa Khanh biết mà thôi. Nhưng, tại sao giả mà
lại được các tờ báo coi như chính thống của Ðảng phổ biến và Nhật Hoa
Khanh trước sau im lặng không trả lời . Hình như có một điều gì bất
thường..
Có người cho đó là một phản tỉnh của Tố Hữu. Lúc bị thất thế, suy
nghĩ của ông ta đã thay đổi, như những bài thơ sau này bớt giọng sắt máu
hoặc những câu chuyện Phùng Quán kể khi đến thăm ông tại nhà.
Ðọc bài phỏng vấn, độc giả sẽ thấy có một Tố Hữu khác, một người khác
xa với hình ảnh của một đồ tể văn học, một ngươì làm thơ có tâm hồn
nhân ái, một trí thức có đầu óc phóng khoáng cởi mở, một nghệ sĩ trân
trọng chữ nghĩa và tôn trọng những người cầm bút. Nhắc đến những người
mà hồi trước là nạn nhân của ông, là đích nhắm để ông hành hạ, thì ông
lại khen ngợi không tiếc lời. Với những người mà hồi trước ông lên án và
nguyền rủa như Phan Khôi, Trần Dần, Văn Cao, Hoàng Cầm, Hữu Loan, Lê
Ðạt, Phùng Quán, Nguyễn Hữu Ðang.. thì bây giờ ông lại đề cập đến với
những lời nồng hậu nhất. Không hiểu, có muộn màng không? Với những người
đã chết vì bị đày đoa…
Trong bài phỏng vấn, Tố Hữu nói: ” .. Họ tung tin ông Tố Hữu chỉ đạo
ban nọ ban kia hoặc báo này báo khác “đánh” Búp Sen Hồng mà tôi vừa nói ở
trên . Họ dựng đứng chuyện ông Tố Hữu cắt bỏ câu “Hoan hô đồng chí Võ
Nguyên Giáp trong bài thơ Hoan hô chiến sĩ Ðiện Biên. Họ ném hỏa mù: ông
Tố Hữu “đánh” Quang Dũng, Hoàng Cầm, Lê Ðạt, Trần Dần, Nguyễn Bính,
Nguyễn Tuân, Văn Cao, Nguyên Hồng, Tô Vũ, Phùng Quán, Phùng Cung, Trương
Tửu, Phan Khôi, Ðào Duy Anh, Phan Ngọc, Nguyễn Hữu Ðang, Ðặng Ðình
Hưng, Nguyễn Mạnh tường, Trần Ðức Thảo,… Họ vu khống Tố Hữu đánh cả
Nguyễn Ðình Thi, chỗ ngồi của anh Nguyễn Ðình Thi ở đại hội nhà văn Việt
Nam lần thứ ba là do Tố Hữu quyết định..”
Có nghĩa là bọn xấu “cáo mượn oai hùm” nó làm và Tố Hữu không có
trách nhiệm gì hết!!! Hơn thế nữa, còn khen ngợi nữa kia. Như nói về Văn
Cao: “Văn Cao còn là một nhà thơ xuất sắc, một họa sĩ độc đáo, một nghệ
sĩ suốt đời trung thành với dân tộc và với Ðảng..”
Nói về Quang Dũng và Hoàng Cầm:
“Cần đánh giá lại, đánh giá thật cao giá trị thơ Quang Dũng trong nền
thơ Việt Nam hiện đại. Quang Dũng là một trong những các nhà thơ đàn
anh trong văn học Việt Nam thế kỷ 20. Cũng cần nói thêm, Quang Dũng còn
là một nhà văn sắc sảo về nội dung và điêu luyện về ngôn ngữ…”
“..Hoàng Cầm ngời sáng cả trên lãnh vực thơ lẫn kịch bản thơ. Chưa kể
anh còn là một trong những nghệ sĩ ngâm thơ vào loại vô địch không kém
gì Phùng Quán”
Nói về Trần Dần:
“Cũng như thơ Quang Dũng và Hoàng Cầm, thơ Trần Dần có nhiều đổi mới
về nội dung và nghệ thuật, đồng thời là tấm gương phản chiếu tâm hồn dân
tộc và phản chiếu cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc Việt Nam. Văn xuôi
của anh. Người người lớp lớp, về căn bản có giá trị hiện thực chiến đấu
rất cao, Người người lớp lớp, là một khẩu pháo binh chúng pháp của văn
học Việt Nam thế kỷ 20. Nên sớm tái bản..”
Nói về Phan Khôi:
“Về cụ Phan Khôi, phải đánh giá lại. Không thể quên được hình ảnh
gương mẫu và nồng nhiệt của cụ trong đội quân văn nghệ kháng chiến chống
Pháp. Không thể bỏ qua được những kết quả của cụ trong việc đổi mới thơ
Việt Nam trước khi xuất hiện phong trào thơ mới. Phan Khôi còn là một
học giả về văn học Trung Quốc. Muốn hay không, cụ cũng đã có một vị trí
xứng đáng trong lịch sử văn học nước ta thế kỷ 20..”
Nói về Nguyễn Hữu Ðang:
“Suýt nữa tôi quên mất anh Nguyễn Hữu Ðang người được bác Hồ trao cho
nhiệm vụ trọng đại Trưởng ban Tổ Chức lễ Tuyên Ngôn Ðộc Lập mồng 2
tháng 9 năm 1945. Anh Ðang suốt đời trung thành với bác Hồ và với lý
tưởng Ðộc lập Tự Do của dân tộc. Anh Ðang đóng góp nhiều cho ccah mạng
những đóng góp lặng lẽ. Anh Ðang có nhiều hy sinh đáng quý. Những hy
sinh ấy chính là tấm gương ngời sáng treo cao trước mặt chúng ta ..”
Nếu có một cục tẩy, để xóa đi những dòng chữ mà Tố Hữu đã viết trong
khi ông ta được coi là người dập tắt phong trào Nhân Văn Giai Phẩm trong
cuốn sách “Qua cuộc đấu tranh chống nhóm phá hoại Nhân Văn – Giai Phẩm
trên mặt trận văn nghệ” thì người ta mới có thể tin được lập luận ở
trên. Ông ta viết, đấu tố thẳng tay những người tham gia phong trào mà
về sau này ông vinh danh nồng nhiệt:
“Lật bộ áo “Nhân Văn – Giai Phẩm” thối tha người ta thấy ra cả một tổ
phản động toàn là những gián điệp, mật thám, lưu manh, trốt kít địa chủ
tư sản phản động quần tụ trong những tổ quỷ với những gái điếm, bàn đèn
sách báo chống Cộng phim ảnh khiêu dâm..
Trong cái công ty phản động Nhân Văn Giai Phẩm ấy thật sự đủ mặt các
loại “biệt tính” từ bọn Phan Khôi, Trần Duy, mật thám cũ của thực dân
Pháp đến bọn gián điệp Thụy An từ bọn trốt kít Trương Tửu, Trần Ðức Thảo
đến bọn phản Ðảng Nguyễn Hữu Ðang, Trần Dần, Lê Ðạt. Một đặc điểm chung
là hầu hết bọn chúng đều là những phần tử thuộc giai cấp địa chủ và tư
sản phản động và đều ngoan cố giữ lập trường quyền lợi giai cấp cũ của
mình cố tình chống lại cách mạng và chế độ…”
Thực tế, văn học miền Bắc trước 1975 tràn đầy những văn nô cúc cung
phục vụ chế độ. Những giai thoại loan truyền đi khắp nơi trong dân gian
khiến nhiều khi từ ngữ sĩ phu Bắc Hà chỉ là tên gọi suông không có thực
chất. Nguyễn Ðăng Mạnh trong một đoạn hồi ký viết về Nguyễn Khải có kể
lại những câu chuyện khá thú vị. Ông kể về những câu nói hoặc nhận xét
về Ðảng Cộng sản, về các quan cán bộ hay các nhà văn nổi tiếng, rất táo
bạo:
“Ðảng không bao giờ coi trọng trí thức, biến trí thức như Hoàng Xuân
Nhị thành hèn hạ. Tôi từng gặp Hoàng Xuân Nhị ở nhà Tố Hữu. Tố Hữu không
thèm nói chuyện với ông ta, cứ để ông ta ngồi một mình. Tóc bạc phơ. Tố
Hữu chỉ nói với tôi là một thằng còn rất trẻ. Trần Ðức Thảo thì bị biến
thành một thằng bịnh thần kinh. Sang Pháp bao nhiêu Việt Kiều mời đến,
không đến, cứ ở đại sứ quán, tuy bị nó khinh như chó. ” Nguyễn Khải đã
kể lại như thế.
Hay “Nói chung Cộng sản coi văn nghệ sĩ như rác, Lê Duẩn coi Tố Hữu
cũng chỉ như một con hát. Nhưng lại sợ văn nghệ. Vì chỉ dùng tuyên
truyền dùng nước bọt mà giành được nước. Chỉ nói, có làm gì đâu. Nói đủ
cả, chẳng làm gì. Thí dụ, cứ nói phê bình tự phê bình mà chưa bao giờ
phê bình tự phê bình cả. Chỉ toàn đào tạo gia nhân, đầy tớ, bọn nịnh
hót. Sợ văn học cũng vì thế. Vì văn nó nói sự thật, nó lật tẩy. Rất sợ
biểu tượng hai mặt. Chỉ đề cao văn tuyên truyền, đề cao vè. Thật ra bọn
nhà văn nói chung nhát, không dám chống chế độ đâu.
“Chế Lan Viên một thời dựa thế Tố Hữu, cũng hách lắm. Tô Hoài gọi là
thằng nặc nô của đảng. Hồi chỉnh huấn văn nghệ sĩ, Chế Lan Viên làm tổ
trưởng, nói với Nguyễn Tuân: “Ông tưởng ông to lắm à? Tôi phụ trách ông
kia mà!” Họp chấp hành, ý kiến của Chế Lan Viên là quyết định. Thí dụ
ban chấp hành bàn có nên kết nạp Phan Quang không? Mọi người chờ ý kiến
của Chế Lan Viên. Chế Lan Viện đi đái vào, nói “Thằng Thép Mới nó còn
được ở ban chấp hành được thì thằng Phan Quang sao không cho vào hội
được?” Ai cũng gọi là thằng tuốt. Thằng Nguyễn Ðình Thi, thằng Tô Hoài,
thằng Hoàng Trung Thông, chẳng sợ ai cả. Không thể đối đáp kịp mồm Chế
Lan Viên. Phải về nhà mới nghĩ ra cách bác lại nhưng hôm sau không còn
lý do để tranh cãi nữa vì lão ấy đã nói chuyện thân mật..”
Thực? Giả? Có phải đó là trăn trở phản tỉnh của Tố Hữu hay chỉ là sự
vớt vát, hỏa mù? Nếu là thật thì bao nhiêu việc làm từ trước của Tố Hữu
có hậu quả tồi tệ ra sao? Thành ra, có thể đó là những lời phản tỉnh của
Tố Hữu, nhưng sau khi ông từ trần đem ra phổ biến thấy không có lợi cho
Ðảng nên mới có sự phủ nhận. Dẫu sao, dù thực hay giả, sự kiện này cũng
nói lên được cái hại của sự chuyên chế đối với dân tộc ở cả mọi phương
diện kể cả văn chương…
Nguyễn Mạnh Trinh
NGuồn: Tác giả gửi
No comments:
Post a Comment