Henry Charles Bukowski
( 16 tháng 8 năm 1920
- 09 Tháng 3 năm 1994) là một nhà thơ Mỹ gốc Đức,
tiểu thuyết gia và viết truyện ngắn.
Bài viết của ông chịu ảnh hưởng của
môi trường xã hội, văn hóa và kinh tế của thành
phố quê hương của ông ở Los
Angeles. [4] Nó được đánh dấu bởi một sự
nhấn mạnh về cuộc sống bình thường
của người Mỹ nghèo, các hành vi viết, rượu,
các mối quan hệ với phụ nữ và công việc khó khăn công việc. Bukowski đã
viết hàng ngàn bài thơ, hàng trăm truyện ngắn và
sáu tiểu thuyết, cuối cùng đã
xuất bản hơn sáu mươi cuốn sách.
những con voi của Việt Nam
gã kể, hồi đó chúng thường
bắn hạ và thả bom lũ voi,
mày có thể nghe tiếng chúng rống
trùm lên mọi thứ tiếng khác;
nhưng mày bay cao để bỏ bom con
người,
mày chẳng bao giờ thấy gì,
chỉ một ánh chớp loé từ trên cao
nhưng với lũ voi
thì mày thấy chuyện gì xảy ra
và nghe chúng rống như thế nào;
tao nói với bọn đồng ngũ, nghe này,
tụi mày
đừng làm chuyện đó nữa,
nhưng chúng cười hô hố
khi lũ voi chạy tán loạn
vung vòi lên trời (nếu chúng chưa bị
nổ tan xác)
mở toang miệng
và chòi đạp những cái chân vụng về
khi máu tuôn xối xả từ những lỗ đạn
ở bụng.
rồi tụi tao bay về,
hoàn thành nhiệm vụ.
tụi tao thịt được:
đoàn công-voa, kho đạn, cầu cống,
nhân mạng, lũ voi và
mọi thứ.
về sau, gã tâm sự, tao
rất buồn tiếc về chuyện
lũ voi.
Bản dịch của Thận Nhiên
Bản dịch của Thận Nhiên
Xuống dốc
trần truồng cạnh nhà,
8 giờ sáng, trét dầu vừng
lên người tôi, Giê-su, tôi đã đến
nước này sao?
xưa tôi đánh lộn trong hẻm tối
chỉ để cười ra tiếng.
bây giờ tôi không cười ra tiếng.
tôi tạt dầu lên mình và tự hỏi,
mày muốn bao nhiêu năm?
bao nhiêu ngày?
máu tôi bẩn và một thiên thần
tối tăm ngồi trong óc tôi.
tất cả được tạo ra từ một cái gì và
sẽ trở thành số không.
tôi hiểu sự sụp đổ của những thành
phố, của
những quốc gia.
một máy bay nhỏ bay qua đầu.
tôi nhìn lên như có ý nghĩa gì đó
để nhìn lên.
đúng, bầu trời đã thối nát:
không còn bao lâu nữa cho bất cứ
ai.
Thằng ranh tự tử
tôi đến cái bar tồi nhất
hy vọng sẽ bị
giết chết
nhưng tôi chỉ đạt được
say xỉn
một lần nữa.
tồi hơn nữa, rốt cuộc những khách ở
bar
lại còn
thích tôi.
tôi cố gắng để bị xô
vào vực tối
nhưng rốt cuộc lại được
uống chùa
trong lúc đó ở nơi khác
một tên chó má
tội nghiệp nằm trong nhà thương,
với những ống nhô ra lung tung từ
hắn
và hắn chống trả quyết liệt
để sống.
không ai sẽ giúp tôi
chết khi
những ly rượu vẫn tiếp tục
đến,
và ngày mai
chờ tôi
với những kẹp sắt của nó,
cái nặc danh
thối tha của nó,
cái thái độ
khinh xuất của nó.
cái chết không luôn luôn
chạy lại
khi bạn gọi
nó,
kể cả khi bạn
gọi nó
từ một lâu đài
rực rỡ
hay từ tàu thủy dạo biển
hay từ cái bar hay ho nhất
trên trái đất (hay cái bar
tồi nhất).
xấc láo như vậy
chỉ làm thần thánh
do dự và
kề cà.
cứ hỏi tao: tao
72.
Đinh Linh dịch từ nguyên tác Anh ngữ:
Đinh Linh dịch từ nguyên tác Anh ngữ:
No comments:
Post a Comment