HẠ KÝ
Quay lại châu Âu, ngạc
nhiên thấy những thảm cỏ xanh biến mất, thay vào đó là những bãi đất cằn trơ
thùi lụi những gốc cỏ cháy xém, dưới gốc cây lá vàng cong queo chất thành từng
đống…
Ơ hay nhỉ, đã đến mùa thu đâu?
Bọn bạn Hung bảo:
những ngày mày về VN, ở đây nóng hơn 40 độ C. Ở nước mày cũng thế à?
Không – Tôi trả lời-
Mưa chứ, lúc nào cũng mưa, chỉ mưa là mưa….
Đêm chợt tỉnh giấc vì
tiếng mưa ầm ầm, mưa Việt nam – như trăm nghìn âm thanh khác- được khuếch âm
hết cỡ bởi sự cản trở của trăm nghìn loại đồ vật khác nhau - ví dụ từ một miếng
tôn trên mái nhà trở đi…
Cười rúc rích một
mình nhớ đến ngày xửa ngày xưa, thời con
gái (mê man) một bài thơ của Pautopxki trong Bông Hồng Vàng:
„ Hãy hái đi hoa trên
những nhành sa xuống đất
khi mưa rơi lặng lẽ
trên đồng,
và chân trời nơi chiều
thu cháy đỏ
những chiếc lá vàng
tan tác bay đi….”
Ở Việt nam đừng có nói đến khái niệm”rơi lặng lẽ”- bất kỳ cái
gì! nhất là mưa! Hihihihi…
Mưa ào ào, những hạt
mưa to tướng, hả hê gào lên cùng gió táp loạn xạ tứ phía, có thể kéo dài từ
sáng đến tối, qua đêm luôn, rồi... tiếp ngày nọ qua ngày kia luôn. Mưa ở Việt
nam làm người ta …oải (chà! từ này mới tuyệt chứ- được nghe nhiều nhất trong
những ngày mưa!)
Tại sao lại oải? Vì
không thể đi đâu! vì còn nhiều sự rắc rối khác…
Ví dụ: phải lội nước.
Người Hà Lội thì cần
phải nội lước khi mưa chứ!
Biết chưa?
„Ở nơi này phố cũng
thành sông!”- ra đường nghe câu hát lúc đang bì bõm mà…nẫu.
„Đang lẫu cả ruột đây!”
bà bán cháo sườn cuối phố quát tháo chó mèo gì đó khi tôi phất phơ áo mưa đi
ngang qua. Mưa làm gánh cháo sườn, cháo trai chiều nóng hổi, thơm phức ngon
tuyệt của bà phải nằm lại trong nhà, cái gánh cháo này bày biện nhiêu khê lắm,
không thể „tác chiến” một mình như bà bán xôi đầu ngõ, mưa, kệ, sáng sáng cái
thúng xôi ủ kín mít vẫn gếch vào hốc một gốc bàng, tay bà đơm lấy đơm để, người ăn đứng quây kín
xung quanh lom khom, lùm khum áo mưa mũ bảo hiểm.
Ôi, tả đến đây mà…nhớ
rỏ dãi cái mùi xôi, mùi cháo sườn thơm phưng phức!
Về Việt nam có một
điều tuyệt diệu trên mọi điều tuyệt diệu:
cái gì cũng là đồ TƯƠI, SỐNG- khác hẳn lúc phải ra chợ giời quốc tế đông
Âu mua đồ đông lạnh!
hehehehehehe….
ĐỒ TƯƠI, SỐNG ấy là
cái gì vậy?
Là tuốt tuột những cái
gì nằm trong từ này đấy bạn: MẸ ĐẺ.
Thật! không tin sao?
ngẫm mà xem.
Ngọ nguậy trong cái
phạm trù MẸ ĐẺ khiến người ta hân hoan thoải mái( như ở trong nhà của mình!),
đầu óc ung dung ( nói không cần chia đuôi động từ!) đi đâu cũng gặp người quen
( bạn cũ không rủ cũng tới!) ăn gì cũng thấy ngon (miếng ngon nhớ lâu, đòn đau
nhớ đời), và…còn nhiều nữa.
Sáng, được rủ ra công
viên hội ngộ những người về HƯU (hạnh phúc nhất hành tinh)- đúng thế, chỉ ở VN
mới gặp những người về hưu khỏe trẻ đẹp hùng dũng đến thế ngay từ đầu ngày.
Lần này (so với lần
trước) phải đi vòng xa hơn ( cổng khác) để vào công viên.
Vì sao thế?
Vì cổng này nó không
thu tiền(!)
Vì phải đi vòng nên
tha hồ mà ngắm…rác.
Tuyệt nhất là ai nấy
cứ thản nhiên…hoạt động bên rác. Đã sao nào?
Cái thềm trước mấy bậc
tam cấp dẫn xuống hồ giờ vẫn như một cái sân (hợp tác) rộng rãi, khi tôi đi ngang, đúng lúc một lớp khiêu vũ
(hưu) đang …thử sức. Những váy lướt rườm rà, những lưng áo bỏ trong quần thẳng
tắp, những tay khuỳnh giang ngang, những
tiếng cười rúc rích, những nét mặt nét mũi tươi tỉnh xinh đẹp…
Tôi ( cứ gọi là) tròn
xoe mắt nhìn không chớp, lòng vô cùng ( ái ngại -nể phục) khi thấy đám „vũ
công” hân hoan này vô cùng khéo léo…rẽ rác: tiến, lùi, sang trái, sang phải
theo tiếng hô của thày dạy…
Chẳng hề ai bị ngã cái
nào. …
Thật: không bút nào tả
xiết!
Nhưng thôi…đừng có
Điêu: nhìn xa xa cũng thấy một cô lao công với chiếc xe đẩy đang lúi húi quét,
xúc…
Thêm dăm bước, mắt
tròn mắt dẹt phát hiện ra một cây đa đẹp tuyệt vời, thân rất to, chẻ ra thành
nhiều nhánh thân khác, làm thành những cái vòm vô cùng um tùm, đẹp đẽ, cứ như
một vòm trời riêng toàn bằng lá, nhưng…chính giữa cái gốc đa (huyền thoại)
người ta dựng một cái quán dài xấu xí quét vôi trắng rõ vô duyên. Trong quán cơ
man nào là người đang ăn ăn uống uống, nói nói cười cười tưng bừng( cứ như thể
ở nhà không được ăn ý!)
Cứ hỏi rác ở đâu ra?
Trở về nhà, nhận ra Hà
nội bây giờ rất nhiều cầu vượt, nên giao thông quả thật cũng đỡ ùn, đỡ tắc.
Đèn đường vừa xanh, một cô nàng từ đâu vọt tới
tạt ngang ngay trước mũi xe máy em gái tôi. Đang phải chống chân (đỡ) cả xe lẫn
bà chị (nặng trình trịch) chưa kịp…cất cánh, cô em gái tôi bực quá, nguýt theo
mỗi cái rõ dài rồi…hét:
-
Ơ! giỏi nhỉ? Bỗng – nhiên- muốn - rẽ!
Ở Việt nam ai mà chả
biết cái phim truyền hình (vô số tập) có nhan đề: Bỗng nhiên muốn khóc (trừ
tôi)? Thảo nào có mỗi một mình tôi lăn ra cười.
Có một lần, cả tuần,
vì một công việc gì đấy, cứ 7 giờ tối tôi mới về nhà. Vì mệt cả ngày nên tôi
quyết định đi xe ôm. Tôi đến góc đường, nơi lố nhố vài ba cái đầu cạnh vài ba
cái xe máy dưới bóng cây. Tôi hỏi một thanh niên có dáng người đậm, cậu ta trả
lời nhát gừng, ngã giá xong, cậu ta chở tôi đi. Suốt dọc đường cậu ta không hề
nói câu nào, chở tôi đến nơi, nhận tiền xong là cậu ta biến mất. Gần cả tuần,
tôi đến chỗ cậu thanh niên và cậu ta chở tôi đi.
Đến một hôm, tôi đến
góc đường không thấy cậu ta đâu, tôi định bỏ đi thì một người đàn ông phóng xe
máy tới. Nhìn thấy cái mũ bảo hiểm gài bên tay lái tôi biết đấy cũng là một tay
xe ôm, chúng tôi trả giá, nhưng tôi không đi, kêu đắt. Kỳ kèo một hồi, ông ta
đồng ý chở tôi đi như giá tôi hay trả cho cậu thanh niên.
Nhưng…quái gở, vừa bắt
đầu phóng xe đi ông ta bắt đầu… đay nghiến:
-
Ối giời ơi, tưởng ai chở đi, hóa ra thằng
nghiện. Cả phố này ai chả biết nó là thằng nghiện
-
Đâu, tôi thấy anh ta chả nói năng gì, đi rất
cẩn thận.
-
Ối giời ơi, vì nó chưa lên cơn đói, biết chưa?
Thử đúng lúc nó lên cơn đói thuốc xem, ối giời ơi là giời ơi…
Cứ thế, ông ta đay
nghiến, chì chiết, từ việc nọ xọ sang việc kia, người đi đường, kẻ dừng xe máy
đợi đèn đỏ đều quay sang nhìn chúng tôi, chắc họ nghĩ: con mẹ ngu dại này đang
bị thằng chồng nó choảng cho một bài đây, đáng kiếp!- tôi nghĩ thế, bèn phì
cười bảo:
-
Này, ông nói nữa là tôi xuống đấy
-
Thôi thôi bà ơi bà ngồi yên, tôi chở bà đi cho
nhanh tôi còn nhiều việc…
-
Việc gì?
-
Làm mấy cuốc nữa chứ làm gì? Mà đến đoạn kia
tắc đường là bà phải trả thêm tôi 10 nghìn nữa.
-
Ơ hay cái ông này, tôi có làm tắc đường đâu mà
tôi phải trả thêm?
-
Nhưng tắc đường về muộn tôi không làm thêm
được mấy cuốc nữa…
-
Thôi, thế thì ông dừng lại đi, tôi xuống, rồi
ông muốn đi đâu thì đi làm gì thì làm, chứ lại cứ mắng người ta xa xả như thế
bao giờ…-tôi bảo.
Thật…quái gở… ông xe
ôm im, phóng tiếp, rồi tự dưng bật cười:
-
Cái cô này hay! Này thế tuổi gì mà hiền thế?
Tôi cũng phì cười.
Thật đúng là: đồ TƯƠI, SỐNG-tiếng MẸ ĐẺ ơi.
Tôi trả lời:
-
Tuổi Rắn. Thế còn ông?
-
A, thế là em rồi, anh tuổi Thìn em ạ. Nói thật
nhá: anh đi bộ đội về đấy chứ, trước vào Nam ra Bắc mãi, làm đủ nghề rồi…
Nói đến đây thì xe
phải dừng lại, vì đã đến nhà tôi. Ông xe ôm ( quái gở) nhét tiền tôi trả vào
túi, cười tươi roi rói:
-
Thế bận sau lại đi xe anh nhá.
Ông ta phóng xe đi,
tôi quay về, chả hiểu cái gì ra cái gì, chỉ thấy…vô cùng buồn cười, tiếng Việt
ơi là tiếng Việt, quê nhà ơi là quê nhà…
Lúc khác, tôi sẽ viết
tiếp nhé, bạn đọc?
Nguyễn Hồng Nhung
( Budapest. 2013. augusztus 29.)
No comments:
Post a Comment