Ode To an absent pixsie
A visionary with a twinkle in her
eye,
A smile on her lips, a sway to her
hips.
Born into a peculiar place at a topsy-turved time.
Into a world
whose inhabitants endure an unenlightened existence,
Fooled by fouled conceptions of the
forces and powers that surround them.
With a subtlety sensed only by the
most symphonically symmetrical.
Into a place
where people are boxed in, cowed and dominated by their appetites.
Beings who let themselves be
corrupted then are complicit in the corruption of others.
A purist and an artist – forced to
live among functionaries and fumblers.
She made a mockery of their manners and
their mores
By
always demanding More.
More colour. More engagement.
More awareness.
More spontaneity.
More authenticity.
More life.
Standing at
just over five feet small, she could still leap higher and see further than the
tallest of us all.
Standing proud and singing
loud, standing apart and standing out, standing right at the heart of it all.
Standing in front of a two
by one and a half metre canvas chewing a paintbrush.
Standing on a tepid tram
getting trampled and trod on by the minions of money.
Standing outside a closed
restaurant at three in the morning imperiously demanding hotpot.
Standing alone in a snow-covered
garden feeling those floating frozen flakes for the first time.
Standing on the banks of
the Red River, filming the ghosts of bygone eras she might have rejected.
Standing onstage centre-stage
but standing back from the harsh glare of the spotlight.
Standing proudly
independent and standing her ground against the moguls of mindless mediocrity.
Standing on a rock on a
cliff on the edge of the world, arms embracing the void, roaring in amazed
delight.
Standing
silently submitting to the sensations of the sublime as they surge through her
soul.
Standing up to represent a
generation full of promise, promised so much, breaking their own promises.
And when she stood,
slightly frowning, one hand on her hip and the other mock-stroking her chin,
You knew her mind was
sparking and sparkling in ways mere mortals could barely begin to decipher.
This is how I think about things she
did who she was what she represented.
This is how I remember Nhi and how I want to share my
memories
Of that most beautiful of beings so
rudely stolen from us
How or why we may or do not ask…
In
keeping with her visionary nature
I want to
take you on a verbally visual tour,
But don’t
take this as a post-dated retrospective.
These are moments that I replay again and again in my mind.
They are always alive and constantly refined.
So I ask you now to come with me
On a
sort of spatial and temporal journey
Where I paint with excessive
vocabulary
Sing
with my sighs
And appeal
to whatever
Sees from behind your eyes.
Can you see her as she concentrates
on mixing colours,
Getting paint on her neck as she
dances and sways,
Pointed paintbrush conducting an
imaginary orchestra?
She bounces from foot to foot in time
to an internal beat,
Filling massive canvases with intensely
intimate and inimitable images.
She paints paints paints –
frenetically, fastidiously, furiously –
Occasionally stepping back to
contemplate the combinations of colours and shapes,
Then springing back into action,
adding layer upon layer upon overlapping interwoven layer.
Recurring cats purr from behind
twisted trees at the bases of exploding waterfalls
From which fish flip and flop onto
the backs of giraffes with broken necks.
Vivid colours on grandiose scales
with intricate patterns and subtle smearings,
See how she giggles self-consciously
as she becomes aware of our far-away stare?
How she shakes her head, dismisses us
from her mind and gets right up against the canvas again,
Squinting with one eye closed as she
spreads more vibrant shades onto her incandescent canvas.
This is not painting by numbers.
This is not a past-time nor a hobby.
This is not painting to imitate or
replicate.
This is not commissioned nor does it
care about audience.
This is a response to the world as the
artist perceives it.
This is an attempt at an explanation
of both it and herself.
This is her current form of interpretation
and realisation.
Can you see her
sitting alone, immobile,
in the corner
of the last carriage as it reveals
the skyscraping
edifices of a Singapore skyline?
Picture big
headphones, baggy raggedy clothes,
subtle smile
curling the edges of her mouth
crinkling
the corners of her eyes.
This is a quiet
moment,
she is outside
Vietnam
and Singapore
is outside her.
She must ask herself
‘what am I doing here?’
I also wonder ‘what
were you doing there?’.
All she can do is
explore outer limits
riding from one
end of the line and back
from terminal
to terminal interminably.
Happy just to watch
the world go by
to track the
shifting patterns of the sky,
to contemplate without
too much ‘why?’
Listening to Eminem
she develops unique diction,
what thoughts
did she ponder
as she wandered
in wonder?
Can
you imagine her as I first saw her?
Bouncing into a bar accompanied
by a motley crew,
Flashing delighted
smiles at any who look her way.
“Charlie man, I like that girl.”
Some mad energy
emanates from this effervescent entity
I cannot but be
bemused, bewitched, besotten
She teases TuTu, hugs
Miho, whispers to Chau Anh, taunts Mami,
She invites me to join
them in search of midnight hotpot.
On billowing waves of tequila
we set sail for adventure
Until anchor is
dropped at a shut shop.
An ‘open sesame’ from
our aladdine heroine,
Opens its doors as so
many people open their hearts
To this wilfully persistent
soul.
Can you see her as she
stands in a suburban garden
Outside a New Year’s
Eve party in Dublin
Licking snowflakes
from her paws
Like the cat who never
even knew what cream was
But has finally tasted
it.
Have you seen snow?
Have you known the
muted silence
The incomparable
serenity that accompanies it?
Can you imagine Nhi’s
rapturous reaction?
Can you picture her on the banks of
the Red River with full film crew?
Include in your image a swinging boom
and a swaggering Bom!
Camera replaces paintbrush to render
visions more intelligible.
Suffering more than most under a
stifling sun she shows it least.
Steadfast in her task, as she expects
of accomplices in artistry.
Painting, filming, recording, nothing
ever a finished product,
For she is not industrial nor
commercial.
Everything will always be incomplete,
Will always be a work in progress.
Because that’s how life is .
Can you see her onstage with Go Lim,
Her lithe bubbling shaking swaying
form
Bouncing a-wailing jumping mi-aowing?
Always arriving late with familiar
familial entourage.
Before she goes up she seems skittish
and jittery,
Ever eschewing adoration or
adulation.
Representing for us the energy of our
generation.
Our need for more than negation and
sublimation.
A celebration of the synergy of sound
and sensation.
Once witnessed forever an object of
intense admiration.
But no. Non! Finitude.
The Show is Over Now. Apologies
folks.
Nothing there to see
anymore. No new images shall be made.
I can’t believe she left us of her
own volition or merely due to her body’s submission
We really have been denied any
further sight of her. It was actually
all just a vicious joke.
We who knew her must internalise the
call to arms: wield pencils, paintbrushes, chisels, cameras.
Create ameliorate admire the sublime strive
to bring alive our vision of the abstraction we call life,
That which has been so rudely denied our
spectacular sprite, untainted sister, slightly batty aunty.
Our most magical muse. Our symbol of
spontaneity. Our instigator of
impersonal investigation.
Now all we can do is get on with
living, try to fill that void she embraced more than most.
Ride in concentric circles forever
examining the patterns of snowflakes for ourselves.
Now the big blue above is her canvas
and it is she who prepares clouds for display.
She’s making voyeuristic movies about
us all from somewhere not too far away,
Having a right old giggle at some of
the stupid things we do with our lives.
She’s playing the triangle making a
brand new band with the angels.
She lit up this world and it’s a
darker place without her,
But I’ll always keep a spark of her
in my heart.
This is farewell to the fairest of friends.
Rest thyself in a well-earned peace
I’m going to miss you forever.
Oh proud precocious pixie.
Here’s to you, Nhi. xx
Bản dịch tiếng Việt của nhà thơ TRẦN ĐÁN
(pixie =
xem Wikipedia, tiên tí hon, theo truyền thuyết xứ Ái nhĩ Lan)
Em tiên
tri với đôi mắt sao đêm
đôi môi
đùa bởn và đôi hông nhún nhẩy
em sinh ra
ở một chốn dị ngợm vào một thời nhương nhiễu
giữa những
cuộc sống mịt mù
những cuộc
sống phỉnh phờ bởi những quyền lực vĩnh vờ
những âm
vang mập mờ
chỉ phát
hiện bởi những tâm hồn hòa âm cực nhạy
một chốn
đói khỗ giam cầm người
nhũng nhiễu
trói buộc người.
Tâm hồn em
bay bổng cùng thanh khiết – lầy lội giữa lũ quan liêu bất tài
nực cười
thay điệu bộ và giáo điều chúng
làm sao cầm
chân được em?
Ta nghe em
kêu gào: hãy bay bỗng lên cao hơn
màu sắc
tuôn tràn hơn
hòa nhập
sâu hơn
ý thức hơn
hồn nhiên
hơn
trung thực
hơn
sống cho tận
cùng nhé!
Em nhỏ bé
nhưng nhảy cao hơn và trông xa hơn hết thẩy chúng ta
cô đơn cất
tiếng hát kiêu kỳ đi vào giữa trái tim người,
em, cây
bút lông dày vò trước vãi bố
thân mảnh
khảnh bị dập vùi trên chuyến xe bạc tiền
3 giờ sáng
em đòi ăn cháo nóng
khu vườn
hoang em ngắm cảnh tuyết rơi
em dạo chân
trên Sông Hồng, thu ảnh thời xa xưa đáng sợ
trên sân
khấu em tránh ngohn đèn chan chói
và mãi miết
đi con đường em chọn, xa chốn phàm phu
em đứng
bên bờ vực thẳm, ôm lấy đóa phù du
lặng yên một
lần xao xuyến đến với
thế hệ em,
thế hệ được hứa hẹn nhiều nhưng chằng có bao nhiêu.
Và khi em
đứng dậy, tay chống nạnh và tay vuốt cầm mai mĩa
đấy là lúc
em chìm trong ý nghĩ, làm sao bọn đời thường hiểu nổi
em là người
như thế đấy
cho tôi một
lần chia xẻ
về em một
bông hoa đã ra đi quá sớm
ta mãi mãi
không được biết vì sao và như thế nào…
Cho tôi một
lần đưa bạn đến chốn tiên tri ấy.
Không, ta
không đi ngược dòng thời gian đâu
mà luôn
luôn hướng đến tương lai đầy biến đổi
vậy xin mời
bạn theo tôi băng qua không và thời
vùi mình trong
thứ ngôn ngữ hơi man di, nghe tôi
thở than,
lầm bầm với những thứ vô hình, ẩn dấu.
Bạn kìa:
em ấy đang chú tâm pha màu đấy
sơn nhoẹt nhòe
trên cổ, em tung tăng
vung cọ
như tay nhạc trưởng
chân miên
man theo điệu nhạc tâm hồn
những tấm
vãi bố sừng sững cũng phải cúi đầu khuất phục
để linh hồn
em tuôn ra, một thể gì rất lạ
em say sưa
vẽ - như kẻ điên, kẻ dại –
đôi lúc em
dừng tay ngắm sắc màu,
chỉ một
giây phút thôi, rồi em lại lạc vào say đắm
từng lớp từng
lớp sơn dày đặc
nào là mèo
hoang nấp sau cổ thụ trước thác nước
nào là cá
tung tăng trên lưng hươi cao cổ gãy đôi
màu nối
màu đang quyện nhau thật chặt.
Bỗng tiếng
em nức nẻ, lũ chúng ta ngắm tranh thật ngớ ngẩn!
em lắc đầu,
chắc lưỡi, rồi quay về với công việc
mắt nheo lại
em định thần màu sắc
không đâu,
em không vẽ theo con số
lại càng
không vẽ cho qua thì giờ,
hay nhại
chép
hay theo đặt
cọc
mà vì em ngất
ngây trước cuộc sống, mà vì em run cảm
Cuộc sống
là gì? Tôi là ai?
Tôi hiểu
được gì, sống ra sao?
Bạn thấy
không em đang ngồi lặng lẽ
trên chuyến
xe cuối cùng
đằng sau
là các nhà chọc trời Singapore
hãy mườn
tượng em đeo máy nghe khủng, mặc áo lùng thùng
nụ cười
trên môi, nếp nhăn khóe mẳt
một phút
tĩnh lặng
xa rồi Việt
Nam
ngoài kia
Singapore.
Có lẻ em tự
hỏi, “Ta làm gì ở đây?”
và tôi
cũng tự hỏi, “em làm gì ở đấy?”
Em chỉ muốn
đến tận cùng sâu thẳm
đi suốt
chiều dài của những chuyến xe
hạnh phúc
nhìn thế gian bồng bềnh
bầu trời đổi
sắc
mà không cần
biết vì sao
nghe nhạc
của Eminem em tìm ra ngôn ngữ mới
tôi không
biết em nghĩ gì
khi kinh
ngạc đầy bước chân.
Bạn có thể
nào tưởng tượng ra em lúc tôi gặp em lần đầu?
Chính là
lúc em bước vào một quán rượu, kéo theo sau
bầy du thử,
em tươi cười với mọi người,
“Khoái con
này mới chết!” tôi buột miệng
sức sống
loạn cuồng toát từ trong em,
làm sao tôi
không khỏi ngất ngất, ngây ngây,
em buông lời
chọc ghẹo Tutu, hôn Miho, thủ thỉ với Châu Anh,
và thách đố
Mami, rồi em rủ tôi đi tìm quán ăn đêm.
Sau những
cơn tequilla mềm môi ta cùng thả hồn du mục
rồi trôi dạt đến một quán im lìm
“Hang thần
ơi, mở đi thôi!,” em niệm câu thần chú (theo
wikipedia câu “open sesame” là câu thần chú dùng để mở hang thần trong câu truyện
cổ Ả rập Ali Baba và 40 Trộm)
và cứ như
thế cánh cửa mở toang, như bao nhiêu trái tim
mở toang, đón
em vào.
Bạn có thể nào tưởng tượng em lạc trong vườn
hoa ngoại ô
mừng ngày
đầu năm giữa Dublin
liếm tuyết
lạnh trên tay em
như mèo chẳng
bao giờ biết mùi kem
bây giờ được
nếm kem?
Bạn có bao
giờ nhìn thấy thuyết?
Bạn có cảm
được sự tĩnh lặng
nỗi yên bình
vô biên
và nỗi hân
hoan của Nhí?
Bạn có thể
tưởng tượng em trên bờ Sông Hồng với đội quay
(ghi chú: câu này người dịch chịu thua)
dàn máy
quay thay cây cọ vẻ lên ước mơ,
trời nắng
như thiêu nhưng em không một lời than vãn
phải kiên
trì em tự nhũ, như em hằng khuyên bạn,
vẽ, quay
phim, thu âm, những việc làm không dứt
tiền tài
danh vọng em không màn
nên không
tác phẩm nào ngả ngũ
tất cả vẫn
miệt mài
chẳng khác
gì sự sống.
Bạn thấy
không mỗi khi em và Gỗ Lim trình diễn
thân em nhỏ
nhắn nhưng tưng bừng sức sống
lúc vung
văng vung vẫy, lúc não nùng ai oán
mười lần
như một bọn em đến trể
trước khi
lên sân khấu em rất thỏ đế
tránh xa lời
trầm trồ và tiếng la ngưỡng mộ
em ôm lấy
sức tràn đầy của tuổi chúng ta
tuổi không
muốn nghe dối trá và ca tụng vớ vẫn
em chào mừng
âm thanh đi vào xúc cảm
được ngắm
em một lần là mãi mãi nhớ em.
Nhưng ơ
kìa, thế là hết
màn đã hạ
vở tuồng
đã kết.
mãi mãi chấm
dứt
các bạn
thông cảm
từ nay sẽ
không còn hình ảnh gì mới được làm ra.
Tôi không
thể ngờ rằng em đã quyết ra đi
hay vì sức
yếu buông thả…
Từ nay ta
sẽ không nhìn thấy em, ôi trò đùa độc ác!
Bạn ơi,
chúng ta hãy làm theo lời trăn trối: gọt bút,
nắm lấy cọ,
dụng cụ đẽo, máy quay phim
hãy sáng tạo,
hãy nắm bắt cuộc sống trong muôn hình muôn vẽ
hãy tiếp
tay em – giá vẽ tuyệt vời, người em tinh khiết, cô nàng hơi ngông,
em nguồn cảm
hứng tuyệt diệu, là lòng ngây ngô, lời dục thám hiểm.
giờ đây ta
vương vấn, cố lấp đầy khoản trống miên man
quanh quẩn
mãi trong vòng tròn tuyết phủ
giờ đây trời
xanh bức em vẽ
mây hiện
như sắp đặt
ta hiện
như trong phim em quay từ đâu đấy
tiếng diễu
cợt những trò ta khờ dại
em vẫn
trình diễn đấy với ban nhạc mới
toàn thiên
thần, em là ánh sáng
không có
em cuộc đời tăm tối
tôi giữ
mãi tia sáng ấy trong tim
thôi giả từ
người bạn thân thương
bạn ơi hãy
nằm yên nghỉ
nỗi nhớ lòng
tôi không nguôi
về một nàng
tiên tí hon hiện rồi lại biến
đây là bài
thơ cho em
.
4 comments:
Tôi đang dịch bài thơ dài này và đang xem lại bản thảo. Anh ngữ của thi phẩm vừa phong phú vừa gắn với tiếng nói đời thường, người dịch phải khổ công lắm mới truyền đạt được - và không thể cầu toàn. Hoan hô Trần Đán đã làm rất tốt công việc dịch thuật khó khăn ấy. Nay mai tôi sẽ công bố bản dịch của tôi. C.P.
Cám ơn anh CP. Thật ra khó nhất là hiểu được tiếng lóng của thế hệ 8X, 9X. Miễn sao là diễn đạt được nỗi niềm của một cậu tây nhưng rất ta. Anh Chính nên cho đọc giả biết tác giả là ai, viết cho ai.
Vâng , thưa anh TĐ, tôi sẽ viết thư riêng cho anh.
Cũng xin gửi tới anh một lời chúc mừng vì mấy lời của nhà thơ CP chuyển tới anh, vì tôi biết CP khó tính lắm trong dịch thuật.
Post a Comment