Aleksandr Blok sinh ra trong một gia đình trí thức. Bố là một luật sư Ba Lan gốc Đức, mẹ là con gái của hiệu trưởng Đại học Sankt-Peterburg.
Lên 5 tuổi đã biết làm thơ. Tuổi nhỏ, ông thường đến sống ở điền trang Shakhmatovo của ông ngoại vào những tháng hè. Những bài thơ về phong cảnh thiên nhiên Nga in trong tập Thơ tuổi thiếu niên
 (Отроческие стихи, 1922). Blok học khoa luật (1898-1901), sau đó học 
khoa ngôn ngữ (tốt nghiệp năm 1906) ở Đại học Sankt-Peterburg.
Năm 1903 Blok cưới Lyubov Mendeleeva, con gái của nhà hóa học Dmitri Ivanovich Mendeleev. Hai người đẹp đôi như hoàng tử và công chúa trong giới thượng lưu Sankt-Peterburg
 nhưng Blok không thể chung thủy với một người trong tình yêu mà thường 
xuyên yêu những người đẹp thượng lưu khác. Từ những cuộc tình này mà xảy
 ra xung đột với nhà thơ Andrei Bely - người trở thành tình nhân của Lyubov Mendeleeva. Lyubov Mendeleeva nhiều lần viết đơn ly dị nhưng Blok không chịu ký. Từ sau Thế chiến I,
 Blok ít trăng hoa hơn nhiều so với trước và sống hạnh phúc những năm 
cuối đời với Lyubov Mendeleeva. Kết quả của cuộc hôn nhân này là hơn 800
 bài thơ viết về người phụ nữ này.
Phong cách thơ của Blok hình thành trong sự phát triển mạnh mẽ của 
trường phái thơ hình tượng, mà Blok là chủ soái. Thơ của Blok được dịch 
ra nhiều thứ tiếng, tiếng Việt có bản dịch "100 bài thơ Aleksandr Blok" của Nguyễn Viết Thắng và các bản dịch của Bằng Việt, Thúy Toàn, Nguyễn Xuân Hòa... (đã in thành sách). xin
giới thiệu với bạn đọc "Tuyển thơ Blok" của dịch giả Nguyễn Xuân Hòa.
       Thơ Blok
           
NGUYỄN XUÂN HÒA  dịch
Trên đồng cỏ trăng rằm lơ
lửng                                       
Chiếc đĩa tròn huyền diệu đứng im, 
                     
Trăng sáng, lặng thinh.
 Hoa dại nở nhạt nhoà đồng cỏ
 Bóng đêm đen trườn khắp đồng hoa
                     
Ngả lưng thiếp ngủ.
 Thấy rờn rợn khi bước ra đường:
 Nỗi lo âu không ai hiểu nổi
                     
Trùm lấp dưới trăng.
 Dẫu ta biết: ngày ngày sáng sớm
 Mặt trời ló ra trong mù sương,
                     
Trải nắng khắp đồng,
 Thì lúc ấy ta đi trên con đường mòn,
 Nơi dưới từng ngọn cỏ cọng rơm
                     
 Sục sôi cuộc
sống.                  
21 tháng Sáu 1898
Đồi cây xanh quanh năm toả
mát,                        
Bên suối khe trong cánh rừng hoang.
Sinh bệnh lười khi nghe suối
hát                      
   
Xung quanh đồi ngào ngạt đưa hương.
Hoa, cỏ cây phủ đồi xanh
mướt                                                  
Chẳng bao giờ để nắng lọt
qua,                        
Đồi cây xanh cho ta bóng
mát                     
   
Nghe đều đều róc rách suối xa.
Đôi tình nhân nép mình thủ
thỉ                         
Quên chẳng nhìn cây cỏ xanh
mơ.                         
Thì thầm sao hoa không héo
nhỉ?                        
Sao suối không cạn nước bao giờ? 
Dưới sâu lòng đất cây đâm
rễ                        
Là nơi chôn mãi nỗi đau
tôi,                       
Ngày cứ trôi mà chưa thôi rơi
lệ                         
Ofelia, ôi những đóa hoa tươi
!                                                           
3 tháng Mười một 1898    
  Gửi K.M.S.
Trăng thức giấc. Ồn ào thành
phố                      
Những ánh đèn rót tới tự phương
xa,         
              
Đây tĩnh lặng, sao đằng kia cuồng
nộ,                      
Ồn ã tung trời, đây chỉ hai
ta...                      
Nếu ngọn lửa của lần này gặp
gỡ                       
Là lửa thiêng vĩnh cửu đôi
ta,                       
Thì chúng mình không buông lời như
thế,                      
Và giọng em cũng không thế bao
giờ!..                                              
Nỗi khổ đau còn sờ sờ đang
sống,                       
Lẽ nào hạnh phúc cướp đem đi?
Đến giờ khắc buổi hẹn hò hờ
hững                      
Sực nhớ lời "Xin thứ lỗi" buồn tê... *                         
14 tháng Chạp 1898
Giấc mơ về, anh lại gặp
em                               
Trên sân khấu hoa cài trên tóc rủ 
Quá đam mê Ofelia bỗng hóa rồ
điên                       
Nhưng khi bình tâm em như giấc
ngủ,                       
Anh quỳ dưới chân em mà em cứ dửng
dưng:                                 
"Anh bị em hớp mất hồn, ôi, hạnh phúc!"                        
Nhưng Ofelia, sao em cứ lạnh lùng 
Hỡi Nữ thần Sắc đẹp, khi em nhìn
Hamlet!                       
Những cánh hoa hồng như mưa lắc
rắc                     
Trên đầu chàng thi sĩ tội nghiệp là anh
Hoa rơi như những giấc mơ tuôn chảy mãi trong chàng...
Em từ giã cõi đời trong ánh tỏa hồng
quang                       
Ngực em đầy hoa, hoa đầy mái tóc
xoăn,                       
Anh đứng lặng trong hương em ngào
ngạt                       
Ngực đầy hoa, hoa trên cánh tay và trên mái đầu
xanh...                    
             
23 tháng Chạp
1898          
 Người yêu
dấu! Nơi tâm hồn thiếu
nữ                                
Em đẹp trắng
trong!                        
Hãy yên ngủ! Tâm hồn anh bên
em                   
             
Kiều diễm dung
nhan!                        
Em tỉnh giấc, khuya về cơn bão
tuyết                                
Giá rét căm
căm.                        
Bởi bên em một tâm hồn tin
cậy                                
Em không cô đơn.   
                     
Mặc bên ngoài gió mùa đông gào thét,
–                                
Anh luôn bên
em!                        
Che chắn cho em cơn bão mùa băng
tuyết                                
Bằng cả tâm hồn!                     
8 tháng Hai 1899        
Tôi ngây ngất nhìn con đường phía
trước                       
Ánh hồng lên trong sương thẫm hoàng
hôn,                       
Trong tim tôi lặng đi giọng
hát                      
Từ nơi xa vọng lại một bài ca.                       
Bài ca bình minh ngân nga đằm
thắm                       
Tắt hoàng hôn, rực sáng một trời
sao                          
Hồng bầu trời và biển cả xôn
xao                       
Rồi đỏ thẫm một màu đêm huyết
dụ!..                       
Lòng bồn chồn, giọng ai đang hát
đó,                       
Lúc chiều buông ngân đón bình
minh                       
Tôi ngây ngất nhìn con đường phiá
trước                      
Ánh hồng lên trong sương thẫm hoàng
hôn.                
18 tháng năm 1899     
                                               Gửi K.M.S*.
Thành phố không bình yên em nhớ
chăng,                          
Và xa xa một màn sương xanh
biếc?                         
Chúng mình bên nhau lặng thinh rảo
bước...                    
Cứ đưa chân nên lạc lối không
hay                        
Hai đứa đi, trăng lấp ló nhô
cao                    
Vượt lên dãy tường bao màu sẫm tối,
Hóa ra đường chúng mình đi lạc lối
–                    
Anh không quay trở lại lối vừa
đi.                    
Tình yêu đôi ta đã bị dối
lừa,                    
Hay đôi ta bị đường đời cuốn hút
–                    
Có một điều, màn sương mờ xanh
biếc                    
Trong lòng anh lay động nỗi
niềm...                    
Thành phố không bình yên em nhớ
chăng                                    
     
Và xa xa một màn sương xanh
biếc?                    
Con đường này hai đứa mình lạc
lối                    
Cứ đưa chân như vô thức mà
đi...                           
23 tháng Tám 1899     

No comments:
Post a Comment