Sunday, September 8, 2013

Nhớ Chu Hoạch

 NHỮNG CÂU THƠ QUÀNG ÁO MƯA ĐI PHỐ

Như một cách chia sẻ với tài hoa hẩm hiu, năm 2003, NXB Văn Học in tập Thơ Chu Hoạch, nhận được khá nhiều sự tán thưởng của đồng nghiệp văn giới. Tập thơ này vẫn được Chu Hoạch gọi là tập Trắng. Vì sao Trắng? Vì sao chữ Em trong mỗi bài luôn viết hoa trang trọng? Phải chăng vì “giờ đây vừa vẽ những mặt người,  mắt tôi vừa không ngừng rơi lệ” hay vì “nghe ngày trôi trong nếp áo phập phồng” ? Muốn hiểu Chu Hoạch, cách đơn giản nhất mà cũng thú vị nhất, là bình tâm đọc thơ Chu Hoạch, những câu thơ còn ở lại cõi dân gian bịn rịn thay cho một kiếp người đã vẫy tay vào cõi mù khơi…




HỒN TÔI

Hồn tôi là ngã ba sông
Ngã ra biển rộng, ngã vòng về xuôi

Hồn tôi là ngã ba trời
Ngả trông xứ nắng, ngả vời cõi mưa

Hồn tôi là ngã ba thơ
Ngả vui siêu thực, ngả chờ tay Em ...


TỰ RU

Bồng bềnh giữa tóc và mây
Là sương phố sớm, heo may phố chiều

Bồng bềnh giữa ghét và yêu
Là bâng khuâng một cánh diều bâng khuâng

Bồng bềnh giữa nến và trăng
Là thao thức sẫm một quầng mắt đêm

Bồng bềnh
                giữa cõi không Em
Là câu hát lượn bên thềm xuân mưa.


VẼ CHÂN DUNG

Thủa còn là con trẻ
Tôi không thể nhịn cười
Mỗi khi cầm bút vẽ
Mặt tôi và mặt mọi người

Ngót năm mươi năm trời
Tôi vẫn chơi trò ấy
Vẫn liền tay cho ra đời những mặt tôi, mặt người trên      vải, giấy
Những mặt người căng, chảy, héo, tươi

Có khác chăng là ngày xưa khi vẽ tôi cười
Giờ đây vừa vẽ những mặt người
                       mắt tôi vừa không ngừng rơi lệ



ĐÊM VU VƠ


Ta không thức trắng
Sao đêm trắng đêm
Đêm đông buốt trắng
Trắng trăng đêm thềm

Đêm không là Em
Sao đêm êm mềm
Trăng không là Em
Sao trăng đầy đêm

Để ta bên thềm
Trắng trăng đêm lạnh

Để quên gối mềm
Để quên trang sách
Để quên trên vách
Bóng mình lặng câm

Ai vô tâm
Gieo thầm tình lặng
Đêm vô tâm
Ươm mầm buốt trắng

Để đêm giấy trắng
Sẫm nặng chữ ngờ
Để trăng buốt trắng
Ý buồn vu vơ...



ĐẦU THU

Dọn hết cái âm u ra khỏi đầu ngày
Để không phí hoài một ban mai rực rỡ
Đó là lời nguyền khi tôi rút then mở của
Khi ướm bước đầu tiên vào chính giữa mặt đường

Và tôi đi với dáng đi và bước đi tốc độ bình thường
Sao cứ thấy mình như nhảy như bay trên phố phường khép mở
Sao cứ thấy chính mình như ban mai rực rỡ
Thấy chính mình trả lại vẻ yêu đời cho mảng tường rạn vỡ mốc meo

Ôi,
   Phải chi đừng có cái đám tang hoa trắng ngược chiều
Và giữa màu trắng hoa tang đừng có đôi mắt đen cứ nhìn tôi mà nói điều ngơ ngác...


MÀ CHIỀU

Em không biết rằng mai tôi đi xa
Khi chính miệng tôi không nói ra điều ấy
Em sẽ chỉ thấy tôi không đến đấy
Trong nhiều chiều quán ấy vắng tôi

Trong nhiều chiều
                        ghế ấy vắng tôi
Chiếc ghế sinh ra như để tôi độc chiếm
Ngồi đó mà bơ vơ hoài niệm
Ngồi đó mà ngẩn ngơ suy nghiệm lẽ đời

Trong nhiều chiều
                        mưa vẫn cứ rơi
Ghế của tôi sẽ đượm hơi người khác
Ôi thầm đoán của tôi vậy mà chính xác
Chỉ mới đến muộn vài tíc tắc
Tôi đã được thấy Em đang ngồi ghế của tôi ngơ ngác nhìn chiều
Mà chiều thì dập dìu phơi phới những đôi yêu



BÀN TAY

Qua thu đông lại xuân hè
Tháng chồng chất tháng năm bề bộn năm
Bàn tay không thể nảy mầm
Nhưng bàn tay có thể cầm để đưa
Những gì không nói trong thơ
Những gì chỉ có trong giờ thiêng liêng
Những gì chỉ có cho riêng
Một người dành để tặng riêng một người...


KHÔNG ĐỀ THU 2

Anh hát hết khúc dài khúc ngắn
Vì mặt Em làm bao nhiêu giấc nhạt hóa thành say
Đang đứng ngã ba Thu anh còn biết mùa Đông này lạnh nhất
Vì mặt Em sương muối tối chia tay ...


KHÔNG ĐỀ THU  3

Ở số N trên dãy phố mang tên nhà bác học
Tôi nhanh chóng trở nên thừa
Thừa cái im lặng của tôi, thừa màu áo tôi đang mặc
Lúc hai mươi giờ

Chỉ mỗi mưa thấy cần tôi trong bài ca ướt đất
Tôi thả mình theo mưa dắt thân quen
Đêm cứ thế là xa và mênh mông khúc hát
Bốn cây số từ Em về tôi
                                  vô tận những gam nền


NHỚ TƯỜNG VÂN

Lang thang tìm gió
Gặp trời đổ mưa
Rêu phong phố cổ
Cho ta trú nhờ

Đâu nữa ngày xưa
Tình chưa khai phá
Hồn chưa hoang hóa
Lòng chưa ngã tư

Đâu nữa ngày xưa
Buồn chưa gieo hái
Cành chưa trễ nải
Lời chưa ngại ngần

Đâu nữa Tường Vân
Nửa tuần rượu mộc
Nửa vần bạc tóc
Nửa lần khóc Em...

Điếu thuốc nửa đêm
Soi thềm cổ tích
Xác lá nửa đêm
Rơi như bóc lịch

Nửa đời nửa kịch
Nào kính nào râu
Chữ màu lỉnh kỉnh
Ra ga lên tàu

Về phía buồm nâu
Về chân cầu sắt
Về nơi lối tắt
Đến quán mộng du
Nghiêng bầu rượu gạn
Nhắm trăng say mù...

Sợ mãi tự tù
Điệu ru khô nỏ
Lang thang tìm gió
Gặp chiều đổ mưa
Rêu phong phố cổ
Ai đâu ai chờ ...



HÀ NỘI CHIỀU HÈ


Hà nội chiều hè đầy gió đầy mưa
Đầy những câu thơ quàng áo mưa đi phố
Thật ngọt ngào quyến rũ
Chẳng biết rồi sẽ đổ vào đâu

Chẳng biết rồi sẽ đổ vào đâu
Một câu thơ nguyên màu áo trắng
Đi đầu trần giữa phố mưa giăng mắc
Dưới đèn đường lác đác sáng thưa

Ta về cùng trang giấy trắng mưa
Quá nhỏ để mời câu thơ kia mấy giờ tạm trú
Quá nhỏ để câu thơ kia che đầu thay nón mũ
Quá nhỏ để cho ta viết lời ca ru dỗ chính mình

Đổ vào đâu rồi
Ơi câu thơ đầu trần giữa phố lênh đênh?...



NHẸ NHÀNG ĐÔNG

Hãy khoác áo cùng anh đi dạo
Khúc đường chiều mê ảo rãn cong
Mà nghe nắng run say lảo đảo
Nghe ngày trôi trong nếp áo phập phồng

Hãy để đầu mình không mũ nón
Cho tóc thấm cái nhẹ lùa từng ngón tay sương
Và hãy để chân mình dép mềm nhẹ gót
Không động khua giấc đá rải đường...

Hãy để cho mùa Đông đơn phương tự họa
Bằng những sắc hình rời rã xác xơ
Và ta đóng vai đôi người xem nhàn nhã
Không mảy may tìm kiếm bất ngờ...

Và hãy để cho bài thơ vụt đến
Lúc phố người bừng điện báo đêm
Rồi bên cạnh tên bài thơ vụt đến
Anh sẽ đề rón rén: Tặng Em ...


Trích từ "Thơ Chu Hoạch - NXB Văn Học 20

No comments: