Monday, July 15, 2013

Bùi Quang Thanh:

n
 Chùm thơ dự thi thứ 2
[14.07.2013 00:29]
Xem hình

BÊN BỨC TRANH “NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN BIẾT”

Nhớ Cramxkôi

Thành Pêtecbua mờ sau vai em
Dòng Nhêva nhoà sau lưng em
Xe tam mã chùng cương
Em thăm thẳm một vùng xa lạ thế
Lơ đễnh trước bao thế kỷ
Em tượng hình một dáng kiêu sa !

Người vô danh nào xưa hoá thành em
Những ẩn khuất nào chìm sâu đáy mộ
Người ấy cũng xinh đẹp như em
Kiêu sa như em
Nhưng còn chi để nhớ
Cỏ vẫn xanh từ bấy đến giờ!
Thành Pêtercbua bảng lảng sương mờ
Chỉ có gió...
Ghế trống vắng dành cho thương nhớ
Em nghiêng mình hắt bóng xuống mai sau...
Bảo tàng Ermitaz 7 – 1988.

QUA VLADIMIA*
Những vẩy tuyết cuối mùa vương sót lại
Rừmg bạch dương chen tím tái bên đường
Ta phong phanh theo bạn chiều dã ngoại
Vlađimia  lượn nhánh Cung Vàng.
Trời giá lạnh nên phố hoang vắng lắm
Bỏ ngỏ Cổng Vàng, lọt vào xa xăm
Trong chốc lát đã thiên thu trước mặt
Bao đền đài cổ kính vây quanh
Từng phiến đá ngăn ngắt chiều trận mạc
Máu nước Nga xưa quánh lại bao đời?
Những triều đại vặn mình che giáo mác
Nghe âm u tiếng vọng kiếp người...!
Ta đứng lặng thả hồn trên chiến luỹ
Đất dưới chân ta hay xương cốt chất chồng
Những pháo đài trần mình trong gió tuyết
Chứng tích xưa dấu ấn oai hùng.
Cứ vậy hiện về qua từng chuyện cổ
Các Đế Vương thao thức sợ dân nghèo
Lo đất nước nổi chìm cơn dâu bể
Cho bây giờ vẫn giữ mối tin yêu.
Ta đi dọc nghìn năm lòng dạ phiêu diêu
Chiều cổ kính vui buồn non nuớc cũ
Ta chỉ tiếc vòng tay ta bé nhỏ
Không đủ tầm ôm trọn nước Nga xưa...!
30 – 03 – 2002.
*Thành phố cổ nằm trong Vòng Cung Vàng của nước Nga được xây dựng từ thế kỷ 12, cách thủ đô Matxcơva  gần 190km về phía Đông Bắc.


          
TỰ DƯNG...
      
Tự dưng bần thần nhớ núi
Quê người núi tận đẩu đâu
Thành ra chỉ còn tâm tưởng
Mây kia ngất ngất trên đầu.
Tự dưng lại thầm nhớ khói
Vệt lam thơ thới ngang trời
Chống chếnh cả vào ký ức
Những chiều mẹ hát ru nôi.
Tự dưng lại thèm nước giếng
Ước chi vục lấy đôi gầu
Đá ong va vào tưởng tượng
Thế mà sóng sánh lòng nhau
Tự dưng mong mình trẻ lại
Một lần để gặp người xưa
Ngoài cửa hình như ai gọi
Nhào ra
            gặp – tuyết – cuối – mùa!
Matxcơva 1998.
SINH NHẬT
      
Vừa bật diêm thắp nến
Lửa đã tràn đầy mâm
Năm mươi ngọn – Nửa đời người
Bàng hoàng... Sau lưng ta nửa thế kỷ!
Mấy thằng bạn nhìn nhau cụng ly
Lửa chấp chới tỏ mờ gương mặt
Những mái tóc muối tiêu thấm bao nắng gió
Gật gù vò ly trầm ngâm.
Không biết nên mừng cho nhau
Hay buồn xưa – sau!
Mắt ráo hoảnh, bình thân chẳng nói
Đã vắt kiệt một thời trẻ trai
Những nuối tiếc không thể làm lại được.
Nào, xin mời cạn ly
Hưng phấn xẻ chia thăng – trầm, được – mất
Men rượu thăng hoa ta lên đỉnh dốc
Cứ tưởng với tay là đã gặp trời
Cũng may vẫn còn gần nhau nụ cười
Vôtka đốt lên lời tri thiên mệnh
Những ngọn nến ứa sáp xọm đi
Lửa thì vẫn lung linh trẻ mãi.
Mấy thằng bạn ngồi khàn đục ngân nga
Chắp vá - đò đưa một thời xa ngái...
Matxcơva, 27 – 7 – 2005.

No comments: