Thành lập nhóm Sáng Tạo
Mai
Thảo nổi tiếng với tác phẩm đầu tiên mang tên “Đêm giã từ Hà Nội” và sau đó hơn
50 tác phẩm vừa tiểu thuyết, truyện dài, truyện ngắn ra mắt độc giả. Năm 1956
cùng với Thanh Tâm Tuyền và một nhóm nhỏ bạn hữu, Mai Thảo đã thành lập tạp chí
Sáng
Tập
thơ duy nhất của Mai Thảo được xuất bản trước khi ông mất ít lâu mang tên: “Ta
thấy hình ta những miếu đền” sau nhiều chục năm sáng tác với thể loại văn xuôi. . Tập thơ có 44 bài thơ Mai Thảo đã viết trong nhiều năm
Mai
Thảo từ nhiều thập niên trước khi sang Mỹ đã được giới phê bình đánh giá là
ngòi bút văn xuôi đậm chất thơ nhất nước. Văn chương của ông ngoài phần kỹ thuật
viết, bàng bạc trên các trang chữ là không khí lung linh của thi tứ, của chắt lọc
tinh tế chỉ có trong thơ và hơn hết, Mai Thảo chứng tỏ rất sành sõi khi lựa những
cặp chữ đậm dấu ấn thi ca vào truyện của ông.
Ngạo mạn
“Ta thấy hình ta những miếu đền”, nhiều
bài chỉ bốn câu ngắn viết lên những suy tưởng khác nhau của Mai Thảoi. Bài thơ Cục Đất vừa hóm hỉnh
lại vừa thâm trầm, ít nhiều nói lên được cá tính của ông:
Biển
một đường khơi xa thẳm xa
Núi
vươn trượng trượng tới mây nhoà
Thì
treo cục đất tòng teng giữa
cho
cái vô cùng vẫn nở hoa
Mai Thảo nhìn thấy cái
vô cùng vừa bát ngát vừa đe dọa cho mầm sống cũng đang lơ lững trên không là
ông.. Triết lý biến sự vật nhỏ lại
bằng ý muốn, tức cái vô cùng của con người đã được Mai Thảo nhiều lần áp dụng
vào sáng tác của ông. ”
Trong
bài thơ “Em đã hoang đường từ cổ đại”, mặc dù vẫn còn cái lung linh hào sảng của
một người tự nhận mình và người mình yêu hội tụ những đặc sắc mà trời đất đã
ban tặng, Mai Thảo chỉ lặng lẽ thở dài cho những ân sủng ấy, bởi ông biết dù tài
tử giai nhân thế nào chăng nữa cuối cùng thì cũng chỉ còn lại một nhánh hương
cúng Phật.
Em
đã hoang đường từ cổ đại
Anh
cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi
ta một lứa đôi tài tử
Ngự
mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng
khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng
đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm
em là Bụt tâm anh Phật
Trên
mỗi tâm ngời một nhánh hương
Phù du
Càng
gần với trời đất, Mai Thảo càng nhận chân được cái hão huyền của đời sống. Như
một người tù của nhân thế, ông vạch từng ngày còn sống sót lên trên bức tường đời
bao chung quanh, và ông tự hỏi phải chăng những vết gạch này chính là chiếc lá
trôi trong không gian vô tận đưa ông đến vô biên, đến nghìn năm trước mặt?
Mỗi
ngày một gạch một ngày giam
Lên
bức tường câm lạnh chỗ nằm
Gạch
miết tới không còn chỗ gạch
Gạch
vào trôi giạt tới nghìn năm
Mai
Thảo đặt bút xuống bài thơ “Ta thấy hình ta những miếu đền” Phải chăng văn chương cuối cùng thì cũng chỉ là một cuộc bể
dâu, tên tuổi, đền thờ miếu mạo rồi cũng không nói lên được gì cả ngoài cái
lãng quên, cái bạc đãi cùng những đớn hèn ích kỷ của con người dành cho văn
chương chữ nghĩa?
Ta
thấy tên ta những bảng đường
Đời
ta, sử chép cả ngàn chương
Sao
không, hạt cát sông Hằng ấy
Còn
chứa trong lòng cả đại dương
Ta
thấy hình ta những miếu đền
Tượng
thờ nghìn bệ những công viên
Sao
không, khói với hương sùng kính
Đều
ngát thơm từ huyệt lãng quên
Ta
thấy muôn sao đứng kín trời
Chờ
ta, Bắc Đẩu trở về ngôi
Sao
không, một điểm lân tinh vẫn
Cháy
được lên từ đáy thẳm khơi
.
Ta
thấy đường ta Chúa hiện hình
Vườn
ta Phật ngủ, ngõ thần linh
Sao
không, tâm thức riêng bờ cõi
Địa
ngục ngươi là, kẻ khác ơi!
Ta
thấy nơi ta trục đất ngừng
Và
cùng một lúc trục trời ngưng
Sao
không, hạt bụi trong lòng trục
Cũng
đủ vòng quay phải dửng dưng
Ta
thấy rèm nhung khép lại rồi
Hạ
màn. Thế kỷ hết trò chơi
Sao
không, quay gót tên hề đã
Chán
một trò điên diễn với người
Ta
thấy ta treo cổ dưới cành
Rất
hiền giấc ngủ giữa rừng xanh
Sao
không, sao chẳng không là vậy
Khi
chẳng còn chi ở khúc quanh.
Ra đời muộn màng nhưng tập thơ “Ta thấy hình ta những miếu đền” chứa rất nhiều ưu tư của Mai Thảo. Ông làm thơ không dễ dàng như viết văn. Làm thơ đối với ông như một cách viết nhật ký. Và viết chỉ cho ông đọc khi một mình. Có phải vì vậy mà ông chắt chiu đến từng ý từng lời để đời có tập thơ tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa nhiều điều đáng nói như vậy?
Xương thịt Mai Thảo bây giờ, sau mười lăm năm đã thành phân bón cho phần
đất anh nằm bên dưới, mặt đất trên mộ anh, cỏ đã xanh hơn, sức vươn lên
của cọng cỏ khỏe mạnh hơn, con sóc con thỏ hoang nào đi qua chắc cũng
dừng lại, nhấm nháp vài cọng cỏ non xanh đó. Tôi mỗi lần xuống Cali, đều
có ghé nghĩa trang thăm anh, chuyện trò đôi câu, đặt tay lên hàng chữ
có tên Mai Thảo, xoa xao lên mặt cỏ như xoa lên vầng trán của một người
thân đang nằm ngủ.
Những cuốn sách của anh, có cuốn trong thư viện, trong hiệu sách ở Việt Nam, ở Úc, ở Pháp, ở Mỹ, ở Canada hay ở bất cứ nơi nào có người Việt cư ngụ, có văn hóa ngôn ngữ Việt được sử dụng.
Trong cái gia tài văn chương phong phú của anh (10 tập truyện ngắn, 2 tập tùy bút và 33 truyện dài) Mai Thảo còn làm thơ nữa. Không ai biết anh làm thơ từ bao giờ.
Những cuốn sách của anh, có cuốn trong thư viện, trong hiệu sách ở Việt Nam, ở Úc, ở Pháp, ở Mỹ, ở Canada hay ở bất cứ nơi nào có người Việt cư ngụ, có văn hóa ngôn ngữ Việt được sử dụng.
Trong cái gia tài văn chương phong phú của anh (10 tập truyện ngắn, 2 tập tùy bút và 33 truyện dài) Mai Thảo còn làm thơ nữa. Không ai biết anh làm thơ từ bao giờ.
No comments:
Post a Comment