Monday, July 15, 2013

Chân Phương



Một khoá dã tràng

khai mạc lớp học dã tràng
bọt biển chơi vơi lấp lánh
ốc hến sỏi sạn xếp hàng
từ đụ đến đẻ
da thịt đùa nghịch hồn nhiên
*
giữa hai bài giảng dã tràng
đảo to đảo nhỏ bơ vơ
tứ tán những vòng ảo giác
mấy hạt mưa thui thủi
cột đèn cột điện tựa lưng nhau
*
mãn khoá dã tràng
đồ lót đàn bà
rơi dọc hành lang bệnh viện
lần cởi truồng cuối
diễn ra trong nhà xác


Vết cắt

được bàn tay mẹ vuốt
nhờ đôi môi em hôn
vết cắt của tôi lành rồi hoá sẹo
nhưng còn nhiều vết khác
vô hình ung độc

Bình Xuyên nổ súng chống nhà Ngô
                          ba mẹ dắt con về Nam Vang sống
 
Lon Nol cáp duồn      Hoa Kỳ Nam Việt tấn công Căm Bốt
                                                    cả nhà hồi hương về Sài Gòn
 
gia cư chưa ổn định 30 tháng 4 lại ập tới
 
hè 1986 tôi xách vali rời chuồng trại quê hương
cùng vợ con tiếp tục tìm đường tị nạn
*
đây là nhập đề của các thương tích còn há họng
những lần phẫu thuật bán mạng
bị lịch sử đè ra mạnh tay chém cắt
dù tôi chưa ký giấy ưng thuận

dông dài về đời tư
không phải chủ ý của tôi
hai mươi lăm năm ở Mỹ
đi đó đi đây khắp thế giới
có thời gian kiểm tra suy nghiệm
tôi ngộ ra SIÊU TỰ SỰ

       Lịch Sử là cái bàn mổ nơi con người bị cắt phanh

ở đây tôi không dùng ẩn dụ
về mặt này ai cũng có phiên bản riêng

VẤN ĐỀ CÒN LẠI:
các chấn thương chung
các lần phẫu thuật tập thể
bao nhiêu máu me và mủ độc ấy
                      có kết tinh hay trầm tích thành
                                                                              NỖI ĐAU MỚI?
đánh thức các tế bào của ý thức cộng đồng
nối kết mọi đau nhức
                                       về MỘT MỐI

rồi từ mạng lưới thần kinh tối cao đó
sẽ ra đời một điều có ý nghĩa hơn
mọi lời thị phi về hội nhà văn với giải nobel
bao thứ lý luận với tu từ học lải nhải
những chữ ký kiến nghị bất lực
chẳng khá hơn
thói khoa môi múa lưỡi của đám hoạn quan chữ nghĩa
hoặc loại thi pháp riêng gặm nhấm thú đau thương
trong lúc từng ngày
 
                                lịch sử
                                              huơ muôn vạn lưỡi dao
 
như một hung thần mù…

 
Chuyện phiếm
                                                 (tặng Hồng Nhung)
... mối tình tan thành bọt biển
... cánh buồm nhắm hướng chân trời

ngồi bên nhau
trong quán bên sông
nhìn đăm đăm phía biển

bình minh lên...  hoàng hôn đến...
đàn ông đàn bà -
lũ chuột thành phố chạy vòng vòng

bình minh lên...
                           hoàng hôn đến...
tôi ngắm điệu múa solo của mặt trời
em chờ ánh sao trong đêm tối
*
một ngày kia
quán đóng cửa vĩnh viễn
còn đôi tượng gỗ ngồi im

trên sông xác chuột lềnh bềnh
                        cùng mọi rác rưởi thành phố
                                                                  trôi ra biển


Bài tự sự cuối

Ban đầu gã tập ngồi quán cà-phê hút thuốc để luyện thi tú tài môn Tương Tư. Sau đó gã lấy cùng lúc hai bằng cử nhân về Giá Thú với Ly Dị, rồi bắt đầu nghiện ngập. Nhiều năm trôi qua trong ký ức nhạt nhoà, hình như gã đã thong thả hoàn tất nhiều chương trình cao học về Ngoại Tình và Phản Bội. Cuối cùng tên bợm kinh niên ấy đoạt luôn vinh dự cao nhất: tiến sĩ quốc gia về Cô Đơn. Chứng nhận lễ phát bằng là đám bác sĩ, y tá, nhân viên vệ sinh trong nhà xác.
 



Tiểu sử blues

ai bày em trồng trái vú
trên chạc xương ảo vọng
cho tôi nhai suốt đời
nắm rễ đơn côi?
*
chúa nhật nghe giảng kinh
đôi khi nương cửa thiền
có lúc nửa khuya thức giấc chờ mặt trời
cương quyết bắt đầu ngày mới
sòng bài
                rượu gái
mọi cố gắng hầu như vô vọng
*
rồi sẽ còn gì sau tiểu sử?
rời nụ hôn đầu
vòng bánh lăn theo hành trình sỏi cuội
ngoằn nghoèo lối hoang hoài niệm 
lấy chi trả tạm món nợ người ?
*
chiếc nhẫn
nghẹn trong họng
vào phút lâm chung

lời giải tồi
cho mọi phương trình cá nhân
con số không
bằng vàng nguyên chất



In limbo

ký ức với thời gian
tôi đã ngấy
*
pinot noir pinot blanc
không còn mời mọc
như khăn tang khắp thời gian
lênh đênh buồm trắng buồm xám
*
tôi lửng lơ nửa bóng
giữa các vách ngục ảo giác
nửa cái bóng còn lại
thu mình bên kinh tạng
*
Niết Bàn chẳng có lối vào
từng mùa
trôi trôi qua
*
cặp đùi đẹp nhất
đè hoài cũng chán
cánh hoa khô
rơi vào bình sứ cạn


Chuyện vỉa hè

Buổi sáng trên quả đất nơi một vỉa hè. Vừa uống cà phê đắng vừa ngắm con chó khoang, thân trắng, đầu đen, đuôi xám chủ cột ở góc quán, tôi bất giác bật cười:
“Ta với mi: thân hình lốm đốm trắng đen, linh hồn tối xám, bốn chân quanh quẩn xó quán, bọn mình đúng là một giống!”


York Beach revisited

TiVi
batrămsáulăm ngày
chớp nháy lưng thon đùi dài
ra biển
             trố mắt ngắm nhìn
cả chục thân hình
phơi nắng chung quanh
cô nọ chị kia
                       nàng nào cũng béo



Ký hiệu ca

cơn khát tình rượt đuổi các chân trời xa lộ
tôi khất em đến kiếp sau một trái táo mang số riêng của Địa Đàng
o my god Nàng Thơ rên nhỏ

cặp đùi khép mở trong nhiều phiên bản tối
nhục dục ngụp lặn trên đầu sóng đam mê
ha ha Thần Chết cười ha ha
*
còn một nẻo thời gian ẩn mật
không đưa về tương lai hay dĩ vảng 

tấp vào bãi hoang muôn thuở
cặp tình nhân mộng du
dở khóc dở cười

con búp bê mất đầu chỉ ngón giữa vào màn ảnh trống

No comments: