Cũng như em, tôi không hát một mình
Dưới lớp da nạm vàng
Có thể gãi thứ mình muốn ngứa?
Tôi đâu biết đêm dài quá vậy
Chẳng còn nhiều người thức đợi ngày mai
Ai đó thi thoảng thắp lên ngọn đèn
Để xua đuổi tai ương
Đáp lại những câu thơ dài tuyệt vọng
Em đã đến cạnh tôi nguyện ước
Vòm đêm không chút dấu hiệu thay đổi
Chúng ta bay đến lúc hết hơi
Cá nước lợ
Bởi họ có thể sử dụng chúng ta như một con bài
Bởi họ có thể bóp chết chúng ta tíc tắc
Bởi họ có thể ngồi im hồi hộp theo dõi chúng ta
Chúng ta tồn tại trong sự lưỡng lự của họ
Như loài cá nước lợ
Chúng ta tăng trưởng khu vực giáp ranh
Hẳn biến mất, khi bơi về một phía
Là cư dân vùng mở, chúng ta hiện diện
Thực tại cuộc sống đang bảo vệ chúng ta
No comments:
Post a Comment